TKH - banner 01

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Tiếng Dương Cầm – Chương 15
Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM
3605 1 TDC Chuong15LPLan

      Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.
      Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.
      Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.
      Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc.

CHƯƠNG 15

      Đuổi được tên chó săn, tôi thở phào nhẹ nhõm và nghĩ ngay đến những việc phải làm sắp tới, tôi không có nhiều thì giờ, chỉ một buổi sáng nay thôi được tự do.  Tôi tần ngần một lúc, không biết làm cách nào gặp được ông cụ Đèo Mân, ông nội của Đèo Mai, tôi không có cả địa chỉ của Mai nữa.  Tôi bỗng nhớ đến Đạt, hắn biết ông nội của Mai và có thể cho tôi điạ chỉ của ông cụ. Tôi cảm thấy áy náy vô cùng khi phải nhờ vả đến Đạt, sau khi đã thẳng thừng từ chối hắn hôm nào.  Nhưng ngoài Đạt ra, không còn ai có thể giúp tôi việc này, thôi đành vậy, tôi nhủ thầm, mình sẽ giải thích cho hắn hiểu sau.

3605 2 TDC Chuong15LPL

      Vào đến thành phố, tôi cho xe chạy thẳng đến trạm điện thoại công cộng.  Dò tìm trong sổ điện thoại, tôi thấy ngay tên “ Công Ty xây cất và sửa chữa Mê Linh ”.  Tôi quay số và hồi hộp chờ đợi, tiếng một người đàn bà ở đầu dây hỏi tôi cần gì, tôi xưng tên và yêu cầu được nói chuyện với Đạt.  Một lúc lâu như một thế kỷ, rồi một giọng nói đàn ông vang lên, giọng của Đạt, nhưng hắn tỏ vẻ rất lạnh nhạt:
-        Cô làm tôi ngạc nhiên, tôi tưởng nhà cô không có điện thoại?
-        Tôi đang ở ngay tại đây, tôi gọi anh từ trạm điện thoại công cộng.  Anh Đạt! tôi cần anh giúp đỡ, tôi cần gặp ông nội của Đèo Mai.

-        Cụ Đèo Mân? cô cần gặp cụ ấy có chuyện gì vậy?
-        Tôi có vài việc cần hỏi.
Suýt nữa tôi đã nói ra câu chuyện bịa đặt của tôi về việc tìm tài liệu cho cuốn sách của cha tôi đang viết, nhưng rồi tôi ngưng lại kịp, tôi đã từng muốn tìm một người tôi có thể tin cậy, tại sao không phải anh chàng Đạt này? vì vậy tôi nói thật:
-        Có nhiều việc lạ lắm đang xảy ra ở trong nhà tôi làm tôi sợ. Tôi nhớ một lần anh kể cho tôi nghe ông Đèo Mân đã làm việc cho gia đình dì tôi trước đây, có lẽ ông ta sẽ giúp tôi tìm hiểu.
-        Ông ta sống trong một căn nhà nhỏ tại ngõ hẻm nhà thờ, dĩ nhiên là không có điện thoại đâu!
-        Tôi sẽ đến tận nơi để nói chuyện với ông ta.  Tôi nói bằng giọng run run, anh không biết chuyện quan trong đến thế nào…
-        Có chuyện gì vậy?  Đạt hỏi giọng xúc động, cô có làm sao không? đã xảy ra chuyện gì ở gia đình cô? giọng cô nghe như là cô đang sợ hãi lắm?

Tôi hít một hơi thở thật sâu rồi nói thật nhanh:
-        Mẹ con bà ta đang tìm cách giết tôi!  
         Thốt xong, tôi ngạc nhiên, câu chuyện của tôi có vẻ như của một người điên, đến cha tôi còn không tin là thật, làm sao một người lạ như Đạt lại tin nổi?
Một lúc im lặng rất lâu, rồi tiếng Đạt từ tốn nói:
-        Tôi sẽ xin nghỉ buổi chiều nay để cùng đi với cô.  Cô đang ở đâu? tôi sẽ tới đón, tốt hơn hết là tôi phải đưa cô tới tận nhà ông ta.
         Tôi nói cho Đạt biết nơi tôi đang đứng.  Buông điện thoại xuống, tôi ngỡ ngàng như người ở trên cung trăng rơi xuống, không ngờ mọi việc lại xảy ra dễ dàng, thuận lợi đến như thế.  Nhà của ông Đèo Mân nằm tận trong một ngõ hẻm cụt, Đạt trỏ cho tôi thấy:
-        Ông ta ở căn nhà trước cửa có cây trứng cá kia!  Nhưng tôi nói trước cho cô biết ông già này nhiều lời lắm, một khi đã bắt chuyện, ông sẽ nói thao thao bất tuyệt hết giờ này sang giờ khác, cô sẽ phải nghe đến chán tai.
-        Không sao cả, tôi thích nghe ông ta nói.  Tôi trả lời.
-        Về những chuyện như là… cô vừa nói?  Tôi đoán chẳng ích gì đâu, cô phải nhớ là lão ấy đã thôi làm cho Vườn Hồng hơn mười năm nay, tôi không nghĩ rằng câu chuyện lão kể cho cô nghe có thể có những chi tiết liên quan đến những việc xảy ra gần đây.
-        Những chuyện mới xảy ra chỉ có một mình tôi biết, nhưng điều tôi cần hỏi là những chuyện xảy ra từ nhiều năm về trước, tôi cần biết những ai đã sống ở đó và đã xảy ra những chuyện gì?
-        Nếu vậy cô sẽ gặp đúng người, lão ấy là người sống kỳ cựu nhất ở đây và lại hay tò mò, chẳng chuyện gì mà lão không biết.
         Khi Đạt gõ cửa lần đầu, không có ai trả lời, tôi thất vọng tưởng chủ nhà đi vắng và như thế cuộc hành trình sang nay của tôi trở thành vô ích, và bà ta sẽ đề phòng, tôi khó mà có một dịp thứ hai thoát ra khỏi sự canh phòng của ba mẹ con bà ta.  Nhưng thình lình cánh cửa kẹt mở, và một giọng khàn khàn vẳng ra:
-        Ai vậy? mấy người muốn gì?
Đạt lên tiếng :
-        Đạt đây bác! cháu đi với một người bạn và ghé lại chào bác.
-        A Đạt đó hả?
Giọng ông lão từ nghi ngờ chuyển sang thân mật, cánh cửa mở rộng và một khuôn mặt nhăn nheo đầy những nếp nhăn và mái tóc trắng như bông thò ra:
-        Hôm nay có việc lạ rồi… Vào đây cháu! đi với ai vậy? một cô bạn gái mới quen hả?
-        Vâng! đây là cô Hằng, Lưu Thị Lệ Hằng!
Đạt giới thiệu và lùi lại nhường chỗ cho tôi vào trước.  Khi tất cả đã vào tới bên trong, ông khép cửa lại, căn nhà trở nên tối om, giữa ban ngày, ngọn đèn dầu lạc treo trên vách chỉ đủ ánh sáng soi lờ mờ những đồ đạc ở trong nhà, tất cả đều lủng củng vô trật tự.  Ông già đi trước dẫn đường, nói hơi có vẻ ngượng:
-        Xin lỗi hai cháu nhé, nhà bác bừa bộn quá.
Ông ta vừa nói vừa đập đập cái khăn vào ghế để phủi bụi:
-        Suốt ngày phải thở cái không khí bụi bặm này đâu có tốt, nhưng làm thế nào được? các cháu chịu được không?
-        Không sao thưa bác!  Tôi vội vã nói.
Ông ta ngồi xuống ghế, Đạt và tôi cùng ngồi theo, ông nheo mắt ngắm tôi rồi hỏi:
-        Vậy đây là cô Hằng hả? Đạt tốt số đấy, bạn gái của cháu vừa đẹp vừa dịu dàng, dễ thương lắm.
Đạt nói một cách ngượng ngập:
-        Tụi cháu không phải là bồ bịch đâu ạ.  Ba của Hằng mới cưới người đàn bà chủ nhân ngôi biệt thự Vườn Hồng được đâu vài năm nay, còn Hằng mới dọn tới đó có vài tháng.
-        Ờ, ờ...  Ông lão gật gù, Lưu Thị Lệ Hằng, đó là cái tên cháu nội bác vẫn kể cho bác nghe.  Đã lâu, bác biết không có thêm người nào họ Lê Hữu nữa, nhưng tên những người mới cứ thay đổi hoài, khó mà nhớ cho hết.
Ông tựa người vào thành ghế, tiếp tục:
-        Con Đèo Mai không còn làm ở đó nữa, nó mới nói cho bác nghe thế.   Cũng tốt thôi, cái biệt thự ấy quá lớn so với sức của con nhỏ.
-        Vâng!  Tôi gật đầu, cháu cũng thấy thế, căn nhà rộng lớn quá, dọn dẹp thật là vất vả... Cháu đoán chị Mai thiếu gì chỗ làm tốt hơn ở đấy.
-        Ngày trước họ có một lô người làm, nhưng từ ngày ông Lê Hữu Tăng qua đời, ngôi biệt đổi chủ, ông Hoàng Bình nói với tôi, bà vợ của ông thích sống kín đáo, nên họ chỉ mướn một mình tôi.  Người chủ trước có một người đầu bếp, hai đứa tớ gái, một người làm vườn và một người chỉ chuyên nuôi ngựa.
-        Hoàng Bình?  Đạt nói, cái tên nghe xa lạ quá, cháu chỉ biết biệt thự này lúc trước thuộc dòng họ Lê Hữu.
-        Không đúng hẳn, đó là một dòng họ quí phái lâu đời ở Huế, nhưng gia đình họ Tạ giàu có, mới thật sự là sở hữu chủ của cuộc đất này, sở hữu cả ngôi biệt thự Vườn Hồng, họ đã tặng cho cô con gái làm quà cưới khi cô ta lấy chồng, một người Huế thuộc dòng họ Lê Hữu, ông Lê Hữu Tăng. Ông Lê Hữu Tăng chết đâu vào khoảng năm 1956, tức là khoảng hơn mười năm về trước, chết tại Sài Gòn.  Người vợ đem xác về đây chôn cất xong rồi bỏ đi, và ngôi biệt thự bỏ hoang, dột nát.  Nhưng rồi mấy năm sau, người vợ góa của ông ta và ba đứa trẻ sau một thời gian đi xa lại trở về, bà ta tái giá với ông Hoàng Bình, chủ nhân một hãng buôn xe hơi giàu có, ông này bỏ tiền ra tu sửa lại ngôi biệt thự và mướn tôi làm vườn.

3605 3 TDC Chuong15LPL

-        Bà ta có ba đứa nhỏ?  Tôi vội vã ngắt lời, cố giữ cho giọng nói khỏi xúc động, trai hay gái, chúng bao lớn?
-        Hai trai và một gái, cậu lớn nhất cũng vào khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cô gái út mới lên năm.  Tôi không chú ý lắm tới mấy cậu con trai vì họ ít khi có mặt ở nhà, thường theo mẹ đi câu cá hoặc cưỡi ngựa, nhưng còn cô bé con thật dễ thương, cô ta chạy lăng quăng như một con bướm hết chỗ này tới chỗ khác, thỉnh thoảng hay xà vào tôi nói chuyện.  Dạo đó tôi chỉ là một người làm vườn đầy đầy bụi bặm, nên ba mẹ cô có vẻ không bằng lòng, hai ông bà có vẻ quan tâm đến các con lắm.
-        Nhưng ông Hoàng Bình chỉ là cha ghẻ phải không ạ?  Đạt hỏi.
-        Phải, nhưng ông thật là một người quảng đại, ông thương các con riêng của vợ chẳng khác gì con ruột.  Vậy mà…
-        Vậy mà sao hả bác?  Tôi hỏi có vẻ sốt ruột.
-        Vậy mà tội nghiệp quá, số trời bắt ông ta đoản mệnh.
Tới đây, ông Đèo Mẫn vơ lấy một tờ báo quạt phành phạch và bảo:
-        Ở đây không có một tí gió nào cả, bí không khí kinh khủng.  Mấy cháu có muốn uống chút gì không? nước lạnh chẳng hạn?
-        Dạ được, cháu nghĩ có lẽ cháu cũng cần một ly nước lạnh cho đỡ khát.
Đạt nói, mồ hôi chảy dòng dòng trên trán hắn, Đạt đưa tay lên quẹt và nói:
-        Nhưng bác khỏi đứng dậy, để cháu đi lấy.
Đạt nói xong đi xuống bếp, vừa đi vừa nói:
-        Bác tiếp tục đi bác Mân! dạo đó vào khoảng năm 1958 phải không ạ?
-        Xem nào có lẽ cũng vào khoảng đó.
Ông nhắm mắt lại để hồi tưởng, khi mở ra, ông lắc đầu:
-        À không, trễ hơn, bác nhớ vì dạo đó bà cụ bác bị đau nặng và một năm sau thì qua đời, vào khoảng năm 1959, trong lúc bác đang về quê lo tang ma cho bà cụ, thì ở nhà ông chủ gặp tai nạn.
-        Tai nạn? Tôi hỏi mà tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, tai nạn gì vậy? có nặng lắm không ạ?
-        Nặng lắm, cháu đã đoán được rồi đấy… Họ đi câu cá ở hồ, và thuyền bị lật, người vợ bơi được vào bờ, còn ông chồng thì chết chìm.  Kể cũng lạ, ông Hoàng Bình bơi rất giỏi, thế mà không hiểu tại sao lại chìm nghỉm.
         Đạt vừa uống ực hết một ly nước lớn, hắn rót đầy thêm hai cái ly, mang ra cho tôi và ông Mân mỗi người một.  Đạt đưa cho chúng tôi xong, lại ngồi xuống cái ghế giữa.
-        Cám ơn anh!
Tôi nói, và uống từng ngụm chất nước mưa mát lạnh, xong quay sang ông già, tôi hỏi:
-        Sau đó thì họ làm gì? cháu muốn nói người vợ quá và ba đứa trẻ, họ vẫn tiếp tục sống ở vườn Hồng hay dọn đi nơi khác?
-        Họ dọn đi.  Bà chủ thừa hưởng một gia tài khá lớn của ông chồng mới chết để lại, bà quyết định đem con cái đi du lịch cho khuây khỏa, bà cho tôi nghỉ việc, khóa cửa ngôi biệt thự và dời nhà đi nơi khác, họ đi luôn không bao giờ trở lại.
-        Như vậy cái biệt thự bỏ hoang, uổng quá.  Đạt kêu lên tiếc rẻ.
-        Đâu có! chỉ vài năm sau, một người em gái của bà ta, một người con khác trong gia đình họ Tạ dọn đến.  Bà này có chồng và ba đứa con, người chồng là một người đàn ông lớn tuổi người Hoa tên Hứa Duỳn, nghe đâu là một tài phiệt giàu có ở Chợ Lớn.
-        Ông này sửa sang, tu bổ lại biệt thự Vườn Hồng?  Tôi hỏi.
-        Phải!  Ông Đèo Mân nói, nhưng rồi một chuyện không may xảy ra, đứa con trai lớn của bà ta bị té ngựa chết, và chỉ sau đó ít lâu đến lượt ông Hứa Duỳn chết trong một tai nạn khó hiểu.  Sau đó bà mẹ đem hai đứa nhỏ đi, nhiều năm sau, một người con gái khác của gia đình họ Tạ dọn đến Vườn Hồng, đem theo hai đứa con…
-        Và cô hoặc bà ta lấy một người đàn ông giàu có, rồi ông đó gặp nạn?
Tôi tiếp tục câu chuyện, và không để ông già nói tiếp.  Ông Đèo Mân gật đầu:
-        Phải, nếu bác không lầm thì người chồng sau này của bà ấy tên là Vinh!
Thế là đủ, tôi không cần nghe thêm nữa, vì đoạn sau của câu chuyện tôi cũng có thể đoán ra được.  Nhưng còn một điều tôi cần biết, tôi mở ví lấy ra tấm hình tôi đã lấy trộm trong phòng riêng của Bách và dở ra cho ông Đèo Mân:
-        Đây là tấm hình cháu tìm thấy ở trong biệt thự Vườn Hồng.  Cháu nghĩ rằng những người này đã từng sống ở đó, bác thử nhìn xem có thể nhận ra ai không?
Ông cầm lấy tấm ảnh và nheo mắt ngắm nghía:
-        Đây là vợ ông Hoàng Bình, người đàn bà đẹp chính là bà chủ, bà trông giống hệt lúc tôi còn làm vườn cho bà tại Vườn Hồng, và mấy đứa nhỏ là con bà, chỉ trừ cậu lớn không thấy có mặt trong hình.
-        Thế còn người đàn ông là ai vậy? có phải ông Hoàng Bình không?
-        Không! Ông Đèo Mân quả quyết, ông Hoàng Bình đâu có giống như vậy? bác chưa thấy người này bao giờ, thật ra chẳng ai thấy họ hết, chỉ trừ những người làm trong nhà.  Bà chủ nhấn mạnh là bà thích sống biệt lập, bà nói ông chủ để một cái phòng riêng ở phía sau vườn làm nhà kho, bà khoá thật kỹ, trong đó bà bà cất tất cả những vật dụng, giấy tờ riêng của bà nơi đó.
-        Cho cháu coi với!
Đạt nói và cầm tấm ảnh từ tay ông Đèo Mẫn lên quan sát.
-        Hừm!  Đạt nói sau khi thở một cái phì, chắc không phải là vợ ông Hoàng Bình đâu, người đàn bà trong hình này giống hệt dì ghẻ của cô bây giờ.
-        Tôi biết!

3605 4 TDC Chuong15LPL

         Tôi nói một cách yếu ớt, tôi biết được nhiều chuyện quá, và đầu óc của tôi sắp nổ tung vì suy nghĩ.  Tôi nhắm mắt lại, ước gì đừng ai nói thêm nữa để tôi có thì giờ suy luận.
-        Hằng sao vậy?  Đạt hỏi, trông cô rũ ra như người bị ốm nặng?
-        Tôi xin lỗi, tại nắng hanh quá, tôi chưa lên Đà Lạt bao giờ nên chưa quen với khí hậu như vầy…
-        Nhiều người mới lên chịu không nổi.  Ông Đèo Mân nói, tôi ở đây lâu rồi mà cũng cảm thấy khó chịu lắm, hay là cháu đem cô ấy ra ngoài để cô ấy hít thở khí trời cho thoáng?
-        Vâng!  Đạt nói và đứng dậy chìa tay cho tôi, cháu nghĩ cũng đến giờ bọn cháu phải đi rồi, cám ơn bác, tụi cháu làm mất thì giờ của bác nhiều quá.
Tôi cũng đứng dậy:
-        Cảm ơn bác rất nhiều, câu chuyện của bác vô cùng hấp dẫn đối với bọn cháu.
-        Cứ đến bác chơi bất cứ lúc nào hai cháu muốn.  Ông Đèo Mân nồng nhiệt nói, bác có cả trăm câu chuyện hay hơn thế để kể cho các cháu.
Nói xong, ông đứng dậy ra tận cửa tiễn chúng tôi:
-        Nhớ đem cô ta trở lại nghe Đạt? nhưng vào một ngày mát mẻ hơn, bác cũng thích thú lắm khi có người để nói chuyện.

Lưu Phương Lan
xem tiếp chương 16

***

Tìm đọc các tác phẩm của nhà văn  Phương Lan
1-  Tiếng dương cầm (truyện dài)
2-  Anh mới biết yêu lần đầu (tập truyện
ngắn, in chung với PT Quang Ninh)
3-  Còn chờ một kiếp sau (tập truyện ngắn)
4-  Bốn mươi năm cuộc tình (tập truyện ngắn)
5-  Tiếng đàn xưa (tập truyện ngắn)
6-  Lấy chồng xa (tập truyện ngắn)
7-  Dòng sông dĩ vãng (truyện dài)
8- Qua lối cũ  (tập truyện ngắn)   18 $
(7 cuốn đầu: giá bán 12 $ / 1 cuốn.   Mua nhiều hơn 2 cuốn, chỉ phải trả 10 $/ 1 cuốn )  
Mua sách, xin liên lạc với tác giả Phương Lan qua email: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it. , sách sẽ được gởi đến tận nhả (trong nội địa nước Mỹ) không phải trả tiền

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC