Đông về giá lạnh chỉ riêng tôi
Ngày ấy chia tay chẳng một lời
Ngày tháng vẫn hoài trôi lặng lẽ
Tiết trời giá lạnh hồn đơn côi
Còn nhớ không em tuổi học trò
Công viên hò hẹn thật nên thơ
Lời yêu em vẫn thường hay nói
Anh vẫn âm thầm dệt mộng mơ
Giờ đây vương vấn nỗi niềm đau
Nhớ nhớ, thương thương cũng nhạt mầu
Đất khách Đông về thêm giá lạnh
Tình hoài chưa trọn đã xa nhau
Tuyết mãi rơi đầy thiếu vắng em
Ngoài hiên trắng xóa phủ bên thềm
Cành khô trơ trụi nằm phơi tuyết
Lòng nhớ về em tiếc nhớ thêm
Ngồi nghĩ thời gian thoáng chốc qua
Bao đêm thao thức cuộc tình ta
Đông về giá lạnh sao buồn quá!
Tình chết rồi sao đã nhạt nhòa?
Nhớ buổi hôm nào trời đổ mưa
Ngồi bên nhau kể chuyện ngày xưa
Giờ ôm kỷ niệm buồn vương vấn
Tình đã xa rồi buổi đón đưa
Giờ đây đất khách buổi chiều Đông
Nhớ quá về em chạnh nỗi lòng
Em ở nơi nào xa cách biệt
Để hồn giá lạnh nỗi cô đơn
Nguyễn Vạn Thắng