Gửi Người dòng ký ức
Một bài thơ tâm tình
Khắc sâu trong tiềm thức
Ghi dấu chút hương thơ
Ta hoài say mê viết
Dù miệng đời nghiệt oan
Dù mặn môi, thua thiệt
Nguồn thơ chẳng phai tàn
Bao năm trường mài miệt
Giòng đời bỗng ngược trôi
Xô ta vào tăm tối
Trong ngọn sóng ngất trời
Trở mùa tim se thắt
Cô đơn phủ hiên thềm
Hoàng hôn chìm yên giấc
Mình ta với bóng đêm
Không gian mờ sương lạnh
Tâm trí sao mung lung
Nửa kiếp người trôi giạt
Nửa kiếp ngập khốn cùng
Đôi lần ta chùn bước.
Có ý rời văn chương
Dù thơ là nguồn sống
Là muôn thuở diệu hương
Có ý rời văn chương
Dù thơ là nguồn sống
Là muôn thuở diệu hương
Gian truân thời xa cũ
Ta không thể nào quên
Những bọt bèo, giông tố ..
Ôi trần thế ưu phiền !
Tháng ngày xưa thân ái
Buồn vui nếm đủ đầy
Ghi lòng kỷ niệm đẹp
Thắt thêu vào cánh mây
Gửi về Người thân thiết
Cảm mến dòng thơ ta
Trong ta Người mãi mãi
Đậm sâu không nhạt nhòa
Xin Tri Ân khắc dạ
Quý Anh Chị, Bạn hiền
Quý Độc Giả yêu dấu
Tấm ân tình trung kiên.
Chúc Anh
Comments
Riêng về bài thơ, hình như trong ngôn ngữ ta không có''mung lung'' mà chỉ có ''mông lung'';''thắt thêu'' cũng tương tợ vậy. /.