Đã lâu rồi không biết nhớ thời gian
Người đứng tuổi lừng khừng như lỗi hẹn
Tình yêu cũ đã qua, tình yêu sau chẳng đến
Cứ lờ ngờ đi giữa Đạo và Đời
Đã lâu rồi không nhớ cả trời xanh
Không xao xuyến vầng trăng, không thì thầm lá biếc
Người đứng tuổi chỉ lao vào công việc
Công việc tẻ nhàn làm chết cả hồn nhiên!
Khát vọng như chìm, thiền cảm lặng thâm yên
Quả đã chín mà đất trời vô cảm
Rể thiết tha dâng đây lên nhựa sống
Lá sang thu thảng thốt những sắc vàng
Ngoảnh bên nào cũng ngợp trước thời gian
Người đứng tuổi tự biết mình cô độc
Người đứng tuổi chỉ một mình gan góc
Sống gió nào cũng trụ, biết cùng ai?
Bổng một ngày trời lại rợp hoa bay
Mùa xuân đến ngọt ngào không chịu nỗi
Người đứng tuổi nghe lòng mình thức dậy
Trong "pháp Đạo" không đứng tuổi bao giờ
Cẩm Vân
Comments
Thân chào
CV
Người đứng tuổi tự biết mình cô độc
Sống gió nào cũng trụ, biết cùng ai?
Chân thành.
Phương Võ.
Bỗng một hôm mùa Xuân chợt đến. Như có phép mầu, người đứng tuổi nghe lòng mình trổi dậy.
Lạ thay! Có những đột biến trong đời không sao lường trước được. Người ta nói nghiệp duyên là vậy. Vài lỗi do sơ sót: bổng/bỗng; chịu nỗi/chịu nổi./.