TKH - banner 08

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Mặt Trời Đen

Hơn bốn mươi năm xưa,
Học trò quen, nhìn nhau vui vẻ
Cắp sách đến trường bên cô giáo nhỏ,
Chuyện trò hàn huyên, thấp thó cuối sân.

Cô giáo đứng trước bảng đen,
Ghi ngày, tháng, năm...với viên phấn trắng
Hàng hoa bụt đỏ thêm tô sắc thắm,
Chim trên cành ca hát líu lo vui.

Lời giảng bài, học trò hỏi không thôi,
Tay đưa thẳng xin cô: Em nói trước...
Vui biết mấy cô, trò cười vui nhộn,
Nhưng tiếng "mìn” đã cướp mất tuổi thơ.
 
Cô giáo tay quơ...
Tìm trẻ thơ nằm rạp xuống
Đứa hốt hoảng hét la rồi luống cuống...
Cô giáo tìm hơi thở ở chung quanh...
Rồi tiếng nổ kéo nhau đến rất nhanh,
Rất nhiều và ầm ập...
Mặt trời đâu?  Mà sao đen như mực?...
Tường vỡ toang ùa lửa cháy xung quanh
Mái ngói che mưa vỡ nát tan tành
Rơi ụp xuống như thiên đàng vụn vỡ...
Mặt trời đen từ hôm đó....
 
Xe cứu thương, còi inh ỏi, thương yêu
Người cứu người, tôi chết lặng, liêu xiêu
Tà áo rách, mặt mày in dấu chết...
Có em thơ nằm im trong tiếng nấc,
Vời tay lên sợ tiếng nổ lại vang...
Em nhắm mắt van lơn:
Lời nguyện cầu nho nhỏ...

Một buổi sáng kinh hoàng
Lệ tràn quanh mắt đỏ
Tóc em xanh mà nhuốm màu tang tóc
Nụ cười vui đã đánh mất trên môi
Tôi thôi cười mà ánh mắt xa xôi
Rồi chạy loạn cùng đám người thất thểu...

*****
Hơn bốn mươi năm quê hương tôi còn quấy nhiễu
Không có mái trường để đến lớp vui vầy
Thương em thơ không tấm áo che tấm thân gầy
Không giầy dép để dạn dày cát, đá...
Em tôi xưa bây giờ chắc đã
Thành người rồi có kế nghiệp của tôi?
Hay cũng đã bon chen trong xã hội
Đầy tam vô...của kẻ chiếm nước mình?
Hôm nay mặt trời lên,
Cuối xa miền sỏi đá...
Nhưng trong tôi đã mất đi tất cả,

Vì Mặt Trời Đen còn lã chã âm buồn!

 
Linh Đắc
GA 8/2016

Nơi Quê hương thứ hai ngày tựu trường gần kề, nhưng tiếng buồn vẫn chưa xóa nhòa trong ký ức của tôi

 

 

Comments  

+1 #3 RE: Mặt Trời ĐenLinh Đắc 2016-09-22 19:21
Bài thơ chỉ vẽ phác lại ngày cuối cùng của một trường học nhỏ...Sau biến cố đó là ngày 30/4 không xa... Cô giáo không đến lớp được vì đường sá đã bị cấm lưu thông. Nửa đường đến trường dân chúng bị đuổi về vì an ninh;Ngày sau đó là mất nước. Chiến tranh đã cướp đi nhiều sự thật rất phũ phàng, không cần nhắc lại...Niềm đau vẫn còn trong tim là một điều sỉ nhục vẫn theo mãi trong góc tim. Đã hơn 40 năm, nhìn những trẻ thơ bây giờ, khổ và còn nhục nhã hơn trước thời của chúng ta. Giờ nghĩ lại làm sao mà quên được?
Kính cám ơn lời bàn bạc của MG và thi hữu CH. LĐ nguyện sẽ còn những bài đặc sắc và tinh tế hơn... Tính đề tặng GS CH, nhưng thấy chưa bằng lòng lắm, nên sẽ có những bài hay hơn"Xin Đề Tặng"....sau. :-)
Cám ơn BBT đã cho một hình ảnh thật ý nghĩa cho bài thêm khởi sắc.
Chúc qúy vị an vui.
Quote
+2 #2 Mặt trời đenchính hồ 2016-09-22 05:53
Rốt cuộc, điều mong đợi đã đến. Tưởng là đề tặng. Nhưng không. Hình trong tranh là Nhà thơ, một 'cô giáo nhỏ'? Trông hiền hòa, phúc hậu ...đẹp và rất dễ thương! Xin nói thiệt tình!
Bài thơ mô tả cảnh một ngôi trường đang trong giờ học, buổi sáng. Tại một lớp, 'cô trò đang cười vui nhộn', đột nhiên, một quả mìn phát nổ, mở màn cho cuộc tấn công làm sập tường, mái đổ, người thương vong. Sau đó,Cô giáo phải chạy loạn cùng đám người thất thểu.
Từ đó, mặt trời không còn đỏ nữa. Và đau đớn thay, dầu đã hơn bốn mươi năm, các hình ảnh rùng rợn đó vẫn còn ám ảnh tâm tư Nhà thơ mãi, không chịu buông tha!.
Đối với người có chút am hiểu về quân sự, việc mô tả cuộc tấn công của 'cô giáo nhỏ' chưa sát với chiến thuật 'tiền pháo hậu xung', một phát kiến đắc dụng từ thời Napoleon. Nhưng đồng cảm còn không hết, ai đâu mà nỡ trách cô giáo nhỏ vốn chưa hết ngây thơ.
Chúng ta là nạn nhân ít nhiều của thời đại, một thời đại bi thảm nhứt nhì của lịch sử VN. Nhưng thôi, xoáy thêm vết thương đau của Tổ quốc từ nửa thế kỷ mà chưa thấy có dấu hiệu lành, nào có ích lợi gì.
Nhà thơ ơi! Phải chăng đây là một trong những sáng tác đầu tay của Người? Tin là vậy. Vì kỹ thuật sáng tạo thua về độ sắc sảo, điêu luyện so với bây giờ! Với nhiệt tâm cầu thị, Nữ sĩ nhứt định sẽ còn tiến xa hơn nữa. Đồng ý vậy không, thưa QN?.
Quote
+1 #1 RE: Mặt Trời Đenminh Giang Đỗ 2016-09-22 03:49
Mỗi mùa khai trường nơi xứ người lại nhắc nhở chị LĐ đến mái trường nhỏ ngày xưa đã chìm trong bom đạn, Cô trò đã tản lạc từ đó, giờ có gặp lại cũng nhĩn khg ra .
Bài thơ hay gợi nhớ những ngày tang thương ồi xưa . mg
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC