Tặng PLong/nam bộ
Bông so đủa bên bờ kinh nước lợ
Theo gió mùa tím biếc nỗi buồn riêng
Ai chẳng biết màu bông so đủa cũ
Đã đổi màu, như chiều tím thu nghiêng.
Bông so đủa xanh mơ thời tuổi nhỏ
Đã theo tôi lang bạt tận xứ người
Trong nỗi nhớ quê hương thời lửa đạn
Đủa lệch đời nghiêng, biết lấy gì so.
Mùa nước nỗi về đâu con tép bạc
Cây cỏ xác xơ lả ngọn đôi bờ
Tự dưng nhớ canh tôm bông so đủa
Là món đưa cay mẹ nấu những chiều
Ôi những chiều quê hương ta lộng gió
Mái tranh vách đất, thấm đậm tình người
Rượu đế nếp, thơm lừng trong từng giọt
Chắt lọc tinh hoa của quý đất trời.
Là hạnh phúc tặng đời người chân đất
Rất thật thà như cỏ nội hương đồng
Là niềm vui tím thêm bông so đủa
Trổ nụ xanh như sương đậu đầu cành
Giữa đất lạ, xa quê ngàn vạn dặm
So đủa nhà ai tím rực, nhức tim tôi
Tôi nhớ quá, thật tình riêng nhớ quá
Nhớ vườn nhà là nhớ cả quê hương.
Bông so đủa, nở giữa mùa gió chướng
Nặng buồn thêm vì lữ khách chưa về.
Túy Hà
Comments
"Tự dưng nhớ canh tôm bông So Đủa."
"Là món đưa cay Mẹ nấu những chiều"
Cám ơn t/g cho tôi cãm nhận tình yêu quê hương qua món ăn nầy.
Phương Võ.
Giũa đất lạ, xa quê vạn dậm, nhìn thấy cây so đủa bông tím nhà ai, Tác giả bỗng tha thiết nhớ đến quê nhà.
Lời thơ trầm da diết buồn chứa chất nỗi nhớ không nguôi của lữ khách xúc động con tim người đọc không thôi bằng thủ pháp già giặn.
Một bài thơ thành công./.