Ngày vui chim hót nắng bình minh
Cành cây trơ trụi bỗng trở mình
Nghe tiếng vi vu từ mạch sống
Chợt thấy mầm xanh cuống quýt nhanh
Trời hồng trong vắt gợn cụm mây
Bềnh bồng trôi dạt về phương này
Ta ngơ ngác ngóng về quê Mẹ
Mây vẫn bềnh bồng trôi đó đây
Tình yêu len lén từ ngọn cỏ
Tìm mùa xuân ấm hát vu vơ
Bên kia còn có ai đứng đợi
Bên này ta cứ ngẩn ngơ mơ
Trèo lên con dốc đầy sương ướt
Chợt nghe thông reo heo hút ngàn
Ước gì ta biến thành cơn gió
Thổi cả rừng mơ để được yêu
Bỗng dưng từ thiên thu ai gọi
Im lặng trong ta tiếng thác gào
Tôn Thất Phú Sĩ
Comments
Bài thơ lấp ló phong cách tiên phong đạo cốt. Cảnh: phơn phớt nhẹ nhàng. Tình: lơn lớt, xa xôi. Đoc 'Trở mùa' mà hình như đang ngâm một thiền khúc nào xa, xa lắm của Vương Duy tít tận Tàu Ô, với khăn lượt, áo thâm, túi thơ, bầu rượu, ung dung lướt nhẹ hài văn trên thảm cỏ xanh mơn mởn như chàng Kim dạo nào vào hội đạp thanh:
Trèo lên con dốc đầy sương ướt,
Chợt nghe thông reo heo hút ngàn.
Thiền nhân như văng vẳng nghe từ trong yên lặng vô cùng tiếng thác nào từ Thiên thai réo gọi:
Bỗng dưng từ thiên thu ai gọi,
Im lặng trong ta tiếng thác gào./.