Hoàng Hôn
Ta đứng giữa hoàng hôn,
Thành phố vắng buồn hơn nghĩa địa.
Cảm thấy lòng mình đau thấm thía,
Ngót hai năm không được sống làm người!
Giấu kín tâm hồn, cắn chặt vành môi,
Nén uất hận trong buồng gan túi mật.
Như thấy trong ta có những gì đánh mất,
Khiến lòng mình thương tiếc tháng ngày qua!
Trong bóng hoàng hôn ánh sáng nhạt nhòa,
Ta ghê tởm màu cờ pha sắc máu.
Ta đứng giữa hoàng hôn,
Ngẩn ngơ nhìn phố thị,
Lòng ngập tràn nỗi niềm đau thế kỷ,
Tự hỏi mình có thấy cảnh tang thương!
Hiển hiện trước mắt ta hình ảnh một nông trường,
Với nhừng con trâu kéo cày lầy lội.
Văng vẳng bên tai ta,
Tiếng con vẹt rừng học nói.
Và có thể được chăng,
Ta cam sống như hai loài cầm thú ấy!
Ta đứng giữa hoàng hôn,
Khi bóng đêm mịt mùng rủ xuống,
Ta vươn mắt tìm ánh sáng một vì sao.
Trong tiềm thức ta sống dậy tháng năm nào,
Ta mơ ước một khung trời quang đãng!
Ai dắt hộ hồn ta về dĩ vãng,
Ngược dòng đời tìm lại dấu chân xưa,
Ðã mất trong ta, mất tự bao giờ!
Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ
Nha Trang , 1977
(Mấy ngày sau khi ra khỏi nhà lao thị xã NhaTrang
Và mấy tháng trước đêm vượt Biển Đông Đào Thoát )
Comments
Bỉ nhân bỗng nhiên nhớ tới lời dạy cúa một danh tăng:" Muốn làm gì, trước hết, phải nghĩ tới hậu quả!"
Biết bao nhiêu hành động, trong lịch sử thế giới, bất chấp hậu quả của kẻ chức quyền, đã tạo ra những di hại khủng khiếp, cay đắng lòng người bao thế hệ.
Khi ta làm vui lòng nửa người mà lại làm đau lòng một người thì lịch sử sẽ phê phán ta như thế nào đây,hỡi người?
Ai dắt hộ hồn ta về dĩ vãng,
Ngược dòng đời tìm lại dấu chân xưa...