Dấu hiệu nào hứa hẹn bình minh
Một mình tôi đứng trông bến đêm
Mùa đông không gió sao mà rét
Muốn thả lên trời đôi cánh chim
Và gởi cho đời đôi ánh mắt
Với nguồn lửa ấm của tim tôi
Cành Nam ai nhớ đâu là hướng
Hồn Việt tìm trên đường chim bay
Người đi xa xứ qua đồng cỏ
Nghe tiếng chim ca ngợi thái bình
Cảm ơn những tấm lòng kẻ ở
Đã ngăn tàn bạo chiếm quê hương
Bảo lớn chờ neo tôi với bến
Thuyền trong giấc ngủ sắp căng buồm
Sông bao nhiêu nhánh đều ra biển
Tìm thấy nhau lúc trời rạng đông.
(Montréal 1966)
Nguyên Hoàng Bảo Việt
(Trích tập thơ Quê Hương Như Một Thánh Tích,
Văn Uyển xuất bản năm 1969, tại Sài Gòn, thủ đô nước Việt Nam Cộng Hòa.)
Văn Uyển xuất bản năm 1969, tại Sài Gòn, thủ đô nước Việt Nam Cộng Hòa.)
Comments
Nhưng người đi không cảm thấy vui hoàn toàn. Hình như có thứ gì đang xâu xé lương tâm :
Một mình tôi đứng trông bến đêm
Mùa đông không gió sao mà rét.
Phải chăng tâm trạng đó xuất từ nghĩa đồng bào ruột thịt, từ đất nước, quê hương...
Người di thì 100 đường tốt đẹp! Người ở thì sao? Chẳng lẽ "sống chết mặt bây, miễn thầy yên phận"?
Cái đáng trân trọng nhứt của "Lòng kẻ ở" phải chăng là ở tính nhân văn, tình yêu nước?