*Viết để chia xẻ với những ai kém may trong tình duyên.
Cho tôi một mảnh khăn tang
Chít con tim vỡ ngăn hàng lệ rơi
Đời tôi buồn lắm người ơi
Vì sao nhỏ rụng cuối trời bao la
Mong manh một mảnh trăng tà
Dưới cơn mưa lũ giọt sa thành dòng
Nghèo tiền, tình có như không
Cái tôi dư dật là dòng lệ rơi
Không rơi trước mắt người đời
Nhưng rơi thầm lặng, ngoài cười khóc trong
Canh khuya tê tái cõi lòng
Lắng nghe sầu rụng, long đong trăng tàn
Chít giùm tôi giải khăn tang
Giúp tôi an nghỉ giữa ngàn bão dông
Thu tàn, đời sắp sang đông
Tình đau hãy ngủ! Nặng lòng chi tim!
Cung Trầm
11/10/2016
Comments
Cho tôi một mảnh khăn tang,
Chít con tim vỡ ngăn hàng lệ rơi.
Có lẽ không gì đau khổ hơn việc Mẹ đột ngột qua đời chẳng hạn. Tưởng đó là thứ đau khổ không thể vượt qua. Nhưng khi"đụng việc" rồi, thấy "cũng vậy thôi". Nhờ vậy mà ta mới vượt qua để có thể sống với đời.
Chắc ăn, đời chỉ một lần. Đôi khi bám víu quá đáng một điều gì lại là thiếu sáng suốt. Vai quảy tương Vân Tiên rồi nhảy xuống sông tự trầm như Nguyệt Nga nghĩ ra cũng có phần vô lý. Khuất Nguyên nước Sở vẫn có kẻ kết tội là ngu trung!
Thảo nhân thú thiệt một thời cũng "ngu si tình "như vậy.
Ngày nay nghĩ lại thấy mắc cười hoài.
Tình đau hãy ngủ đi tình! Tim bận bịu làm chi cho phí phạm đời. Đau khổ hay Hạnh phúc không do ngoại cảnh mà bởi chính mình! Phải vậy, hôn tim?
Ngôn từ đậm màu bi lụy. Thật sự, ít thấy bài thơ nào có độ sầu thương da diết hơn!