Thư Gữi Mẹ
Từ U-Minh
(Chiến tranh_Ngục tù)
Hết chinh chiến con về bên Mẹ
Dựng lại căn nhà tường vách xiêu
Đã bao năm mõi mòn Mẹ đợi
“Duy mình con” Mẹ trọn tin yêu !
… 75……
Rồi từ đó, rừng sâu khép kín
Chén cơm Tù khổ nhục đớn đau
Con đói quá… con quên tất cả
Bao lần mưa bão Mẹ có sao ?
Rừng U Minh muỗi mồng vây khốn
Trầm ngút ngàn che khuất tuổi xanh
Con nước lên…đỉa bơi rắn lội…
Thân rã rời hơi thở mong manh
Con lạy Mẹ, xin Mẹ đừng đến
Đừng vì con lặn lội tìm thăm
Con lo lắng xót xa nhìn Mẹ
Cầu cheo leo nước độc xa xăm
Nếu con chết …xin Mẹ đừng đến
Mặc xác con vùi dập chẳng màng
Con không muốn nắng, mưa thân Mẹ
Cho hồn con, nhẹ bước thênh thang…
Hãy mặc con, giữa Trời lộng gió
Mặc mưa rơi bão tố tiêu đìều
Cơn gió lạnh… xóa mờ tâm thức
Lòng con còn lại _ Bóng Mẹ yêu !
Mặc Khách
Comments
Quý vị Chính Hồ , Mộng Trúc
với lời chia sẻ và đồng cảm
Kính
Mặc Khách
"Thư gửi Mẹ" lại làm "con" ứa nước mắt: Thương cho Mẹ khổ đau, ôm con mà khóc, thương cho thân tật bịnh, thương cho bạn bè nạng chống, tay lần..../.
Cảm ơn nhà thơ, với bài Thư Gữi Mẹ.
MT