Tuyết vẫn còn rơi quá nửa đêm,
Đèn đường hiu hắt để buồn thêm.
Bên ngoài khung cửa tràn băng giá,
Gíó lạnh lùa qua tuyết ngập thềm.
***
Những nhánh phong già trĩu tuyết sương,
Dưới trời ảm đạm nét cô đơn,
Bay bay, bông tuyết bay tơi tả,
Lạnh lắm! Đêm nay lạnh khác thường.
***
Lòng kẻ tha hương lại nhớ nhà,
Nhớ nhiều đất mẹ, nhớ quê cha,
Nhớ thời thơ ấu thanh bình cũ,
Nhớ tóc còn xanh chinh chiến qua.
***
Lòng gọi thầm hai tiếng Việt Nam,
Dẫu rằng xa cách đã lâu năm,
Người ơi tôi nhớ bờ tre nhỏ,
Nhớ cảnh vườn xưa, nhớ cố nhân.
***
Tôi sẽ về thăm lại cố hương,
Một lần thăm hết những người thương,
Đêm dài tuyết lạnh nên thao thức,
Văng vẳng nhà ai điệu nhạc buồn!
Hoàng Yến
Comments
Có khi mặt xa lòng cách, nhưng cũng có khi càng xa thì lòng càng da diết nhớ thương. Trường hợp sau là lòng hoài hương. Một anh bạn thân chung sống tư thời cấp sách. Vì thương quê mà đâm ra lảng trí. Anh quên hết, chỉ còn nhớ 2 tiếng VL và tên bạn thân xưa. Ôi, Quê hương yêu dấu! Tội cho những đứa con biệt xứ biết là chừng nào!
Một bầu khí ngậm ngùi trùm kín bài thơ. Người đọc khi không cũng muốn rưng rưng./.