Nửa đêm em chợt tỉnh
Trằn trọc nhớ anh nhiều
Riêng lòng em thầm bảo
Quên đi, nào quên đi
Nhưng mà sao anh hởi!
Kỷ niệm của ngày xưa
Hiện về từng chút một
Lòng em đầy cơn mưa
Mưa trong lòng từng hạt
Gối chăn cũng lạnh lùng
Bao năm dài tình lỡ
Con thuyền mình không chung
Mỗi người đều có số
Ðịnh mệnh đã an bày
Vì chúng mình không nợ
Yêu nhau rồi chia tay
Lần thời gian tính lại
Nay quá nửa đời người
Trời xui chi gặp lại
Gặp nhau rồi chia tay
Ta gom đầy nỗi nhớ
Nhốt thật kín trong tim
Và gom bao kỷ niệm
Giấu trong lòng ngủ yên
Tháng năm dài còn lại
Giữ bình lặng tâm hồn
Ta mĩm cười khẻ bảo
Tình qua rồi vùi chôn./
Nguyệt Vân
Comments
Vợ chồng gắn kết bằng duyên nợ. Có duyên mà không nợ thì dang dở; có nợ mà không duyên thì lằng nhằng dai dắng. Đàng nào cũng khổ đau.
Có ý kiến cho rằng đừng đùa với tình bởi vì ai cũng có thể lụy như một định mệnh bất cứ lúc nào.
Bài ngũ ngôn dài 7 đoạn. Vần phần lớn cách cú. Còn vài lỗi chính tả do sơ sót: 'anh hỡi/hởi, an bài/bày./.