Trời sắp giao mùa để lập Đông
Em đan áo ấm, một cho chồng
và thêm chiếc nữa dành anh đó
Xếp giữ vào rương để dối lòng.
Còn nhớ hôm nào vừa mới quen
Vào Đông năm ấy, phố muôn đèn
Ta đi xem lễ, người vui quá !
Anh nắm vòng tay sợ mất em
Giữ thế ! mà nay vẫn phải xa
vì đời ngăn cách giữa đôi ta
Anh đi tạo dựng niềm tin mới
Bảo vệ non sông, giữ nước nhà
Từ đó hai ta thật mất nhau
Tin từ tiền tuyến khiến lòng đau
Hiên ngang chiến đấu ngăn thù giặc
anh đã tuông rơi giọt máu đào
Nhắm mắt nghe lời lệnh Mẹ Cha
Em đành khép lại chuyện tình ta
Theo về bên ấy, phương trời lạ
Mang nỗi ưu tư mãi chẳng nhòa
Lý Lệ MAI
Comments
Tình yêu chân thành bao giờ cũng hướng về hôn nhân như tiêu điểm cuối cùng. Nhưng hôn nhân có khi như thắt cổ tình yêu khiến tình yêu giẫy chết. Có điều tình yêu rộng hơn hôn nhân và nằm ngoài vùng phủ sóng của hôn nhân. Làm sao mà cấm cho được con tim người hôn phối rung động trước một cú sét (coup de foudre)? Thấy hương không biết thơm; thấy hoa không biết đẹp; thấy tri âm không biết quý thì thôi hết đường để nói. Gông thân thì dễ mà trói tim thì khó là vậy.
Em đang áo cho 'chàng' thì cứ mặc cho em tự do đan. Phải chăng đây là thượng sách cho kẻ trượng phu.
Trong màn lưới lửa khiếp bao trùm lên đất nước, nhũng tình cảnh éo le như vầy không hề là hiếm.
Âu cũng là điều đáng gẫm suy./.