Cổng truờng vàng nhuộm nắng mai
Đâu đây dáng cũ u hoài ngày xưa
Hoa vàng nhẹ cánh đong đưa
Rêu phong mái ngói đủ vừa nhớ thuơng
Đâu đây dáng cũ u hoài ngày xưa
Hoa vàng nhẹ cánh đong đưa
Rêu phong mái ngói đủ vừa nhớ thuơng
Biết đâu trên những con đuờng
Hiu hiu còn chút mùi huơng gót mình
Đôi bồ câu trắng xinh xinh
Tròn đôi mắt, biết bóng hình nguời quen
Có con buớm lạ màu kem
Khua nhanh nhịp cánh bên thềm tìm hoa
Đám mây nào của ngày xa
Trắng phau nguyên dáng hào hoa gọi mời
Còn trời xanh nữa mây ơi
Dang tay rộng đón mộng đời thanh xuân
Thời gian từng giọt bâng khuâng
Như quên, như nhớ, như gần, như xa
Mùa xuân xanh biếc trôi qua
Thơm màu dĩ vãng lòng pha ngậm ngùi …
Lê Phương Nguyên
(Ghi chú: Trường Đại học khoa học cũ)
(Ghi chú: Trường Đại học khoa học cũ)
Comments
Trường Xưa Trò Cũ
Tình cờ qua trước trường xưa
Tấm thân tù tội giữa trưa đói lòng
Nhón chân vội ngó vào trong
Tìm xem thầy bạn còn không mấy người
Lòng nghe sao quá chơi vơi
Tủi mình – giận cảnh đổi đời nghiệt oan
Kỷ niệm xưa đã tan hoang
Chỉ còn lại nỗi đau buồn đắng cay !!!
…………………………..
Tình cờ trở lại hôm nay
Trường xưa - trò cũ mắt cay nhìn vào…
Nguyenvinhchau
Sáu mươi ăm luyến nhớ.
Cứ mỗi lần qua trường,
Nghe nỗi lòng thương thương".
Riêng đối với những người có ít nhiều gắn bó với Giáo dục, ngôi trường cũ còn có sức lôi cuốn mãnh liệt hơn. Cứ mỗi lần đi ngang trường cũ - chỉ đi ngang thôi - tuồng như có một luồng nhân điện truyền suốt từ đầu xương sống ở cổ đến thắt lưng. Mười lần như một. Hình như duyên phận đã cột chặt người với trường học làm một rồi:
Thời gian từng giọt bâng khuâng,
Như quên, như nhớ, như gần, như xa.
Bảy năm niên thiếu sinh hoạt tại một ngôi trường duy nhứt. Ôi, biết bao là kỷ niệm và ngôi trường chẳng kém thân thương so với ngôi nhà là vì vậy. Phân chia trường ba năm, trường bốn năm để chẳng còn bao nhiêu kỷ niệm, thật dở làm sao. Hỏi tâm lý giáo dục cất ở chỗ nào trong cái đầu đặc sệt tri-thức-đâu-đâu?
Còn giữ được mùi hương gót son tung tăng trên sỏi đá sân trường là còn giữ được truyền thống ngọc ngà văn hóa mẹ cha; trong đó, có cả tình-tự-dân-tôc.
Mất tình tự dân tộc là mất tất cả, chẳng còn chi./.