(Gửi em HHĐ)
Chỉ thế thôi coi như là tất cả
Tình yêu này xin ghi lại trong thơ
Ta thương em như biển cả vô bờ
Không trăm năm mà là tình vạn kỷ
Dù bình minh hay chỉ là trăng xế
Một đời người gói trọn một ngày thôi
Nghiã ân mình như có lắm nguồn vui
Nàng thơ hỡi tình yêu này vô hạn
Là thi sĩ mang tâm hồn lãng mạn
Âu cũng từ Thượng Đế đã ban cho
Người thơ ta có lúc cũng mơ hồ
Nhưng mong ý được truyền đi trăm ngả
Tim thi sĩ không là tim sỏi đá
Ta yêu em bằng những tiếng thơ lòng
Có điều gì tính toán hay ước mong
Chỉ xin được yêu em trong mộng nhỏ
Không hiểu sao lòng ta sôi sục nhớ
Nhớ càng nhiều thơ càng nở thêm hoa
Hình em đây mãi mãi chẳng phai nhoà
Vì đã khắc trong tim ta như thế
Nàng thơ ơi còn gì đâu kể lể
Yêu Cúc vàng muôn đoá nở trong thơ
Thời gian đi tình yêu mình muôn thuở
Mãi yêu em ghi dấu tự bao giờ.
Hoa Văn
Comments
Riêng biệt, với người Thi sĩ đó là Nàng thơ. Nhà thơ cần có một tâm hồn tương đối nhạy cảm để có thể cảm "trước" người khác. Có thể gọi đó là năng khiếu:
Tim thi sĩ không là tim sỏi đá,
Ta yêu em bằng những tiếng thơ lòng.
Thơ phải là "tiếng lòng". Thế nên thơ đích thực không thể sáng tác vì tiền, vì danh hay tệ hơn, vì... nâng bi hay hạ bi!
Thời gian đi tình yêu mình muôn thuở.
Thơ chỉ vì một điều duy nhứt là TÌNH mà thôi./.