Ðời Hoa
Hoa đẹp thật, nhưng hoa đâu biết nói!
Chỉ dâng hương tô thắm đẹp cho đời.
Khách mua về để ngắm nghía, nhìn chơi
Không thương tiếc khi hoa tàn, ủ rũ.
Người đâu biết khi hoa vừa kết nụ,
Nhựa tràn dâng trong tinh thể khôi nguyên.
Hoa yêu đời, cười mỉm, sắc hồn nhiên,
Nhìn vũ trụ bằng vô vàn cảm mến.
Hoa đẹp nhất khi bướm vừa chợt đến
(Khách hào hoa với vẻ mặt chung tình
Lời ngọt ngào như giọng gã Giám Sinh)
Tim rung động, khúc khích cười bẽn lẽn.
Hoa trinh trắng, sợ bướm kia lỗi hẹn,
Càng dâng hương cho bướm tỏ đường đi.
Chàng bướm giàu, ăn diện thật tân kỳ,
Màu sặc sỡ, dáng phong lưu, tao nhã.
Bướm thường đến, đời hoa mau tàn tạ,
Bởi hương thơm đã trao hết cho chàng.
Cuộc tình nồng, đời hoa phải gian nan,
Chàng bướm đẹp lờ đi tìm duyên mới.
Khi người chủ vườn hoa đem kéo tới,
Thì đời hoa đã nhụy rửa, hương phai!
Người chủ vườn vội chấm dứt tương lai,
Ðời hoa chỉ còn thân hình vô giác.
Hoa sống đuợc dăm ngày rồi tan tác,
Khách mua về đâu hiểu thấu đời hoa.
Tưởng rằng hoa còn sắc đẹp mặn mà
(Hồn đã chết từ khi chàng bướm bỏ!)
(Ðức Phố, 22-12-1995)
Vĩnh Liêm
Comments
Nhựa tràn dâng trong tinh thể khôi nguyên.
Bấy giờ, hoa sẽ là mồi ngon cho lũ bướm bạc nghĩa, đen tình:
Bướm thừơng đến, đời hoa mau tàn tạ.
Biết rằng kiếp ngắn ngủi, hoa cũng cố bảo vệ đến cùng hương sắc đã đúc kết thành giá trị riêng biệt của mình. Nói gì đến cái cao sang, quyền quý của giò lan vương giả hay chậu hồng đài các, một đóa hoa dại không tên bên đường cũng có trị giá riêng của nó. Và "trăm hoa cứ mặc sức đua nở" chẳng cần biết "mèo nào thắng miêu nào"! Vì mèo hay miêu thì cũng thế thôi!
"Đời hoa" phải chăng có ý nhắn gởi người đọc nên tìm một giá trị nào tương đối bền vững hơn giá trị sinh thực kiếp hoa nở tàn bất định./.