Em THẮP SÁNG tình anh trong tuyệt vọng
Em cho anh hơi thở của hồi sinh
Linh hồn anh rung rung niềm vui sướng
Như muôn hoa chờ đón ánh Bình minh
Anh lặng yên đắm mình trong cảm xúc
Sợ niềm vui lay động giấc chiêm bao
Anh muốn siết muốn ôm muốn ghì chặt
Sợ biến tan như giấc mộng ban đầu
Biết không Em ? anh về từ cõi chết
Từ một nơi man rợ chẳng chút tình
Nơi địa ngục trần gian còn in dấu
Nơi con người lạ lẫm, không trái tim !
Mẹ vẫn chờ anh, hai giòng nước mắt
Nỗi buồn thương tê điếng cả cõi lòng
Con bất hiếu đã làm Mẹ sầu khổ
Tháng năm tù đầy, lo lắng mỏi mòn
Anh trở về quê cũ, thân tàn tạ
Bước ngập ngừng trong manh áo tả tơi
Đôi cánh tay gầy hồn anh trống vắng
Rừng núi vùi chôn tuổi trẻ cuộc đời !
Mặc Khách(1983)
( tù tàn quân )
Comments
Rất cám ơn Anh CH thường vào xem Thơ ,
lưu lại những lời chia sẻ trân quý , Anh
dùng thời gian quý báo , hòa vào giòng Thơ
để cảm nhận trong sâu lắng đã chạm vào nơi
sâu thẳm của hồn tôi ....
Trân trọng
Thân Kính
Mặc Khách
Đất tròi hỡi, sao là ĐƯỢC, sao là THUA?
Bao lớp sóng xô mấy lớp anh hùng
Ngoảnh đầu lại: nhân tình thế thái
Được, mất, bại, thành bỗng chốc hóa HƯ KHÔNG.
Tội cho tuổi Hoa niên. Bởi THỜI chỉ có một lần. Giam cầm, tù đày là dùng thời gian để bóp chết Hoa niên. Mất Hoa niên rồi thì đời có cũng như không:
Đôi cánh tay gầy hồn anh trống vắng,
Rừng núi vùi chôn tuổi trẻ cuộc đời.
Hỏi còn sót lại gì, ngoài Tình yêu đây? Chẳng những Tình yêu đưa ta lên mây mà còn kéo ta từ dưới đáy sâu vực thẩm:
Em cho anh hơi thở của hồi sinh.
Xin mãi mãi ca ngợi Tình yêu bất diệt./.