Hoa Dại
Chiều một mình trên đồi lặng ngắm,
Hoa mùa xuân lấm tấm nở đầy
Chừng như lạc giữa trùng vây
Thảm vàng bát ngát lay lay gió đùa.
Hoa sa mạc đang mùa khoe sắc,
Bao năm trời cát lấp nằm yên.
Âm thầm mầm sống còn nguyên
Chỉ cần mưa xuống hoa liền ngoi lên.
Trên cát đá triền miên nắng cháy
Dưới ráng hồng lộng lẫy cánh nhung.
Mỗi nàng mỗi vẽ lung linh,
Xinh xinh nhún nhảy như chừng làm duyên.
Mỗi loài hoa nét riêng mộc mạc
Khách tần ngần ngỡ lạc thiên thai.
Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay
Nghệ nhân, Tạo Hóa phơi bày tài hoa .
Đẹp mấy ngày xót xa khép cánh,
Để cát vàng mông quạnh trời xanh.
Buồn cho một kiếp mong manh
Ai người không ngắm, thôi đành năm sau !
Mailoc
Cali 3-12-17
Comments
Mỗi nàng một vẻ lung linh,
Xinh xinh nhún nhẩy như chừng làm duyên.
Loài người cũng vậy: kẻ cao, người lùn; kẻ mập, người ốm, kẻ đẹp, người xấu; kẻ khôn, người dại, kẻ thông minh, người ngu đần...Làm gì mà "công bình đẳng" cho được! Nếu có, chỉ trong lý thuyết mà thôi.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là hoa cũng như người có quyền tự tin về đặc sắc tính của mình và có thể cao cổ thốt lên:" Hơn nhau cũng một chữ Thời!"
Bài gồm 5 đoạn. Mỗi đoạn là một chùm song thất lục bát chuẩn mực tô thắm cho " ý tại ngôn ngoại " của bài thơ./.