Tìm Về
Vẫn biết trước cuộc đời là biển khổ
Nhưng thật buồn khi vĩnh biệt người thân
Bỏ lại chồng, con, cháu chốn dương trần
Giây phút cuối, muôn đời tìm đâu thấy
Mùi hương quen, thân thương từ thuở ấy.
Bồng bế con thơ ấp ủ thời gian
Rồi thoáng trong phút chốc đã lìa tan
Hai lối rẽ, người trần gian, âm cảnh
Ðàn con trẻ buồn dâng sầu hiu quạnh
Ngôi nhà quen tìm mẹ biết nơi đâu
Làm sao đây ngăn được giọt lệ sầu
Vì biết mẹ ra đi là vĩnh biệt.
Nắm mồ lạnh quê người làm sao biết.
Mẹ có buồn, có nhớ đất quê hương?
Mẹ hỏi nhé trăng sao trên trời đó!
Ðể tìm về nơi đất tổ thân thương!.
Nguyệt Vân
(Riêng tặng Huỳnh Phước, Xuân Hoa, Xuân Mai, Huỳnh Lộc, Huỳnh Khánh và Xuân Dung.
Cầu chúc hương hồn chị Ðỗ thị Nương, cựu Ðại Tá Huỳnh Văn Chính về miền cực lạc).
Comments
đã hoàn tất nhiệm vụ của họ với trần gian.
Mgiang
Nhưng thật buồn khi vĩnh biệt chồng con
Bỏ lại chồng, con, cháu chốn dương trần...
Chẳng những bịn rịn người thân còn ở lại, người đi vẫn còn núm níu đất tổ, quê cha và mong mỏi quay về. Ôi, Quê hương có sức thu hút thật là quá dữ!
Lắm khi, để tránh cảnh "hà chính mãnh ư hổ", cũng đành bứt ruột, xé gan, chấp nhận hy sinh. Chớ biết sao hơn.
Kẻ ở phải hiểu và thương cho người đi là vậy./.