Giây Phút Chạnh Lòng
Ai cạn cùng ta chén rượu này
Rượu giang hồ hết thiệt sao đây
Rượu tình có lẽ còn vài chén
Còn rượu nào xin cứ rót đầy
Rượu ta đang uống không còn vị
Cũng chẳng có hương chẳng sắc gì
Nhạt nhẽo nhưng mà ta dễ uống
Vì là những chén rượu vô vi
Một mình ta uống cùng trời đất
Bỗng chốc hồn thơ tiếng thở dài
Đời có chi đâu mà tiếc nuối
Mặc cho thế sự chuyện ngày mai
Đời ta lăn lóc cùng sương gió
Áo bạc vai sờn lúc tuổi thơ
Đã mấy lần đi vì thế sự
Và đau cho những chuyện thương hờ
Rượu sầu nhân thế cũng còn đây
Uống mãi mà sao vẫn cứ đầy
Bè bạn mỗi ngày thêm mỗi vắng
Tri âm đâu nữa để cùng say
Còn chỉ mình em em ở đâu
Hỡi nàng thơ đẹp của ngàn sau
Làm sao có được ngày hoa nắng
Nhắc đến tên em một nỗi sầu
Hôm nay rượu uống không còn vị
Ruợu nhạt nói gì đến chuyện say
Cứ uống đến khi đời mãn cuộc
Nghênh ngang thơ phú cũng vui đầy.
Hoa Văn
Comments
Theo ông, người uống rượu cần phân 3 truờng hợp: có khi tuyệt đối không uống, có khi chút chút xã giao, cuối cùng là xả láng. Ca đầu là rượu cầu xin, mua chuộc ,trao đổi...Ca hai là rượu xã giao. Ca chót là rượu thâm tình, tri âm, tri kỷ, vô vị lợi hoàn toàn. Không có gì đê tiện, hôi tanh cho bằng loại rượu đầu.
Cứ uống đến khi đời mãn cuộc
Nghênh ngang thơ phú cũng vui đầy.
Đây cũng là một quan điểm sống của người quá sức lăn-lóc-cùng-sương-gió.
Biết sao là phải trái mà góp ý bây giờ./.
nguồn thơ vẫn tuôn trào dạt dào .
Kính,
Mgiang