Có phải bây giờ Hạ mới sang,
Cali anh ở lắm hoa vàng.
Không màu phượng đỏ như quê cũ,
Ôi nhớ ngày thơ đến muôn vàn.
Một buổi chiều nao anh dưới mưa,
Ngóng đợi người yêu thuở xuân đầu. ...
Chờ em, anh nhặt cành phượng thắm,
Ép làm kỷ niệm chút tình xưa.
Hắt hiu gió lạnh tím khung trời,
Vì em trời đổ lệ mưa tuôn.
Nhớ em tiếng ve sầu nức nở,
Bao giờ em ơi, hết nhớ thương?
Ngơ ngẩn anh ngồi ở công viên,
Ngày xưa, hoa phượng, biết đâu tìm.
Nhớ sao là nhớ thời thơ ấu,
Không phải đâu mà, ANH NHỚ EM.
Thanh Huyền
Comments
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn,
Tào khê nước chảy hãy còn trơ trơ...
Lòng ta rờ không được, nắn không xong. Nhưng lạ thay, nó lại chắc bền hơn đá!
Nhà thơ nhớ chuyện trông chờ người yêu dưới mưa trong quá khứ xa xôi. Cơn mưa hôm nay chuyên chở trí óc trở về với cơn mưa ngày cũ, cánh phượng hè tức tưởi trong tay, ép làm kỷ niệm.
Không có em nhưng vẫn như có em. Bởi em đang ngự trị trong tim anh đây!
Ý tình lai láng, vững bền. Có điều là hình như Nhà thơ chưa quan tâm đúng mức đến lượng "âm ba", tạo ra trầm bổng trong thi ca, khiến bài thơ chưa được như ý./.