Thật giàu là chẳng có chi
Còn ai lấy của so bì thứ ngôi?
Tìm nơi không chỗ dựa ngồi
Thì đâu sợ ngả, mất người chở che.
Khi nghe chẳng lấy tai nghe
Để tâm thanh tịnh gạn bề vô minh
Khi nhìn chẳng lấy mắt nhìn
Nhận chân bản chất ẩn hình bên trong.
Không tham cũng chẳng cầu mong
Thì còn vọng tưởng, ngóng trông làm gì
Không màng danh lợi, thị phi
Ngoài thì quên cảnh, trong thì quên thân.
Ung dung lạc đạo, an bần
Không lo thành bại, chẳng cần hơn thua
Riêng tư biết mấy cho vừa?
Nên không chắc mót của thừa rớt rơi.
Không lo còn mất ở đời
Hễ đầy thì đổ, hễ vơi thì còn.
Đá mòn nhưng nước chẳng mòn
Bởi luôn xuống thấp nhún nhường tha nhơn.
Tâm không chứa cả càn khôn
Đức sinh, huệ phát đúng chơn tu rồi
Chữ không là chữ tuyệt vời
Giúp ta vui sống giữa đời phong ba.
An nhiên tự tại mới là
Cội nguồn hạnh phúc bao la cõi trần !
Quang Tuấn
Comments
Đời quả thật vô thường, mới tiếp xúc anh đó rồi lại mất đó...
Nguyện cầu Hương Linh Anh sớm về Cỏi Vỉnh Hằng.
Phương Võ.