Đã nhuốm màu Thu có dáng thơ
Trời xanh màu ngọc đẹp tranh mơ
Rừng phong duyên dáng vàng phơi lá
Sáng sớm sương mai phủ bóng mờ
Cuối hạ còn đây vạt nắng vàng
Heo may nhè nhẹ kéo Thu sang
Trên cành sắc lá buồn thay áo
Chiều xuống hoàng hôn phủ dặm ngàn
Đã nhuốm màu Thu khắp núi đồi
Gió se se lạnh thấm làn môi
Sương giăng ngập lối như mờ ảo
Quê cũ giờ đây khuất nẻo rồi
Lý Lệ MAI
(Một ngày chớm Thu 2016)
Comments
LLMAI cũng không quên cám ơn Chính Hồ và cô Cẩm Vân đã có lời nhận xét và khen ngơi làm cho MAI nung chí và quyết long sang tác những vần thơ để lại cho đời sau và tô điểm cho vườn hoa thơ them hương thơm
Nay kính
LLMAI
''Quê cũ giờ đây khuất nẻo rồi''. Và đột nhiên nhớ đến 2 câu kết bất hủ của Thôi Hiệu:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có dịp bằn bặt xa quê nên chưa thấm được nỗi đau khốc liệt ly hương ra sao. Chỉ thỉnh thoảng xa nhà-100-cây-số vài hôm là đã muốn cuốn gói đi bộ về: gà nuốt dây thun ăn quẩn cối xay! Gục cần chờ...chết cũng chẳng oan chút nào.
Ai ơi! Xin chia sẻ với Người tấm tình vằng vặc đó. Và xin Người nhen chút lửa thiêng đến vạn triệu sau.
Từ hỗ trợ cho ý. Ý chắp cánh cho tình. Khiến gió se lạnh ...làn môi!
.
Cảm ơn t/g LLM
CV