Chúng mình hai đứa cũng già
Ðược các cháu gọi bằng bà, bằng ông
Nhớ xưa hai đứa long nhong
Cách nhau chỉ một con sông, ngang nhà
Trường làng cũng chẳng bao xa
Có cây cầu ván sang nhà đón em
Một thời tuổi trẻ êm đềm
Tung tăng sách vở, gót mềm đường quê
Rồi lên trường Tỉnh xa quê
Hai đứa chung lồi đường về, đường đi
Ngày kia đến tuổi xuân thì
Mắt nhìn trong mắt, thầm thì tiếng yêu
Mọng mơ, cũng mọng mơ nhiều
Anh vào quân ngũ, em chiều ngóng trông
Quê hương lửa đạn bảo dông
Em luôn cầu nguyện, ước mong ngày về
Chiến trường bao phủ sơn khê
Người trai đất Việt không hề núng nao
Tình quê hương, nghĩa đồng bào
Hiến dâng tuổi trẻ, trời cao xét lòng
Tàng cơn binh lửa ngóng trông
Anh lại vào tù, em sống quạnh hiu
Trả xong nợ, một buổi chiều
Tay bồng, tay bế dắt dìu ra đi
Bây giờ ngồi lại nghĩ suy
Nhớ cây cầu ván, anh đi sang nhà
Chúng mình hai đứa cũng già
Ðược các cháu gọi bằng bà, bằng ông…/
Nguyệt Vân
11/02/16
(Riêng tặng anh, chị H & T và các bạn được làm ông bà Nội, Ngoại)
Comments
Về lâu, 'Xế chiều' có phần bế tắt thì 'Chúng mình'vẫn giữ được giọng lạc quan dầu cả hai đều là những mối tình chung thủy, gắn bó keo sơn.
Một bài thơ vui vui,cần đọc để có chút thư giản./.