Hai ngàn mười bảy mới đó thôi.
Mà lại ra đi tiển biệt rồi
Tiếng pháo đì đùng mừng năm mới
Hai ngàn mười tám lại lên ngôi.
Ồ! nhỉ thời gian trôi nhanh quá!
Mới đó mà chân mỏi gối chùn
Còn đâu cái thuở xuân xanh nhỉ?
ngậm ngùi tiển biệt tháng năm đi
Hết ngày, hết tháng, lại hết năm
Ngày tháng thoi đưa vẫn âm thầm
Mộng ước còn đâu khi bóng xế?
Mà niềm hy vọng quá xa xăm
Mới thoáng đó thôi đã bạc đầu
Phận người trôi nổi lắm bể dâu
Quê hương xa tích mờ nhân ảnh
Mặc niệm hồn thiêng khẻ cúi đầu
Hồn Thiêng Sông Núi có anh linh
Cứu độ chúng sinh bớt khổ hình
Non Sông Gấm Vóc còn đâu nhỉ?
Thương những mãnh đời sống điêu linh
Một cuộc bể dâu đã đổi đời!
Một nền dân chủ đã đổi ngôi
Một chế độ lừa dân, bán nước
Một đời người oằn nặng th áng (năm) trôi/.
Nguyệt Vân
(Ðầu năm 2018)
1/2/2018
Comments
Tiếng thở dài của Nữ sĩ cũng là tiếng than đứt ruột của chúng ta!
...Còn nhớ rõ lắm. Rõ như vừa thưởng thức tiếng Mẹ hát ru em nào ngọt ngào trên võng. Thật như vừa trông thấy nét phấn nào uy nghi của Thầy Cô trên tấm bảng đen trường xưa lớp cũ. Tuổi trời thì ngày thêm chồng chất, chân đã mỏi, gối đã chùn, vậy mà chí lớn của Mẹ cha, Thầy cô trao gởi, chúng ta nào có nối được thêm dài:
Còn đâu cái thuở xuân xanh nhỉ?
Cũng đành dũng cảm (!) chấp nhận thôi. Bởi đâu có động lực nào cản trở được thời gian -độc-cô-bất-bại chỉ biết hủy diệt và hủy diệt!
Giờ nầy mà còn có điều không chịu hiểu nhau, tha thứ cho nhau, thương nhau, chia sẻ cho nhau hột cơm, giọt nước!
Thật là quái quăm làm sao!!!