TKH - banner 04

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Tiếng Dương Cầm : Chương 6
 
Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM
 
 
Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.
   Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.
   Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.
Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc. 
 
CHƯƠNG  6
 
   Có lẽ tôi sẽ phải xấu hổ lắm khi phải kể lại cho cha tôi nghe cách thức tôi đã nghe trộm câu chuyện như thế nào.  Tôi không thể đoán được phản ứng của ông trước một câu chuyện có vẻ hết sức vô lý và không có một tí gì làm bằng cớ.  Bây giờ hãy còn sớm, chưa xảy ra những cảnh bất hòa giữa mẹ ghẻ con chồng, liệu ông có tin tôi không? khi mà trước mặt ông, dì đối xử với tôi toàn một điều dì dì, con con ngọt sớt?  Rất có thể ông cho rằng tôi là một đứa hay bịa chuyện và còn đầy thành kiến. 
   Không dám ở lâu hơn sợ bị bắt gặp, tôi rón rén đi trở về phòng.  Ðóng chặt của lại, tôi ngồi xuống suy nghĩ về cuộc đối thoại đã nghe lỏm được…
“Phải đương đầu với, phải đối phó với.. ” Tôi không hiểu dì muốn nói phải đương đầu với cái gì? 
“Con Hằng là một đứa nguy hiểm… ” Thật buồn cười, làm sao một đứa con gái mới mười bảy tuổi như tôi lại là một mối đe dọa cho mọi người? 
“Nó là một trở ngại lớn cho chương trình của mình”  Chương trình gì? và tại sao tôi lại là một trở ngại cho chương trình của họ? 
Càng nghĩ tôi càng không thể hiểu được, sau cùng mệt quá, tôi nằm nhoài xuống giường và làm cái việc bà ta nói lúc nãy là đánh một giấc ngủ trưa.    
   Những tiếng động của thợ sửa trên mái nhà đã ngưng tự nãy giờ, và một lúc sau tôi nghe tiếng xe cam nhông rồ máy, và bắt đầu rời khỏi nhà, tiếng động cơ xa dần rồi khuất hẳn, trả lại sự yên tĩnh cho buổi trưa hè Ðà Lạt nắng hanh.  Những con ve sầu bắt đầu trỗi giọng một bài ca buồn thảm.  Tôi thiu thiu ngủ, lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe tiếng dì Lý vang lên bên tai nghe rõ mồn một:
 
 
 
  • Thằng Bách đẹp trai quyến rũ biết chừng nào…
       Tiếng nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cho tới lúc tôi tỉnh hẳn, giấc mơ nhắc nhở cho tôi một sự việc mà quả thật tôi chưa bao giờ để ý.  Bữa cơm chiều hôm đó, tôi bồn chồn mong đợi một sự có mặt của Bách, và tôi không thể nào ngăn được một cái liếc thật nhanh về phía hắn.  Quả thật, mới thoạt nhìn, trông Bách rất đẹp trai và có vẻ lôi cuốn, cảm giác đó khiến tôi hồi hộp thích thú.  Bách có gò má cao của người Tây phương, làn da nâu hồng khỏe mạnh, cặp mắt sâu thẳm, sáng long lanh một vẻ yêu đời, và cái miệng tươi cười. 
       Hôm nay quanh bàn ăn, mọi người ngồi yên lặng nghe cha tôi nồng nhiệt nói về đề tài của cuốn truyện mới khởi sự viết của ông.  Ông nói thao thao bất tuyệt không ngừng, dì Lý ngồi yên lặng lắng nghe với một vẻ say mê.  Trong lúc mọi người đang mải theo dõi câu chuyện của ông, tôi lợi dụng cơ hội khẽ liếc một lần nữa về phía Bách, và bắt gặp cái nhìn chờ đợi của anh chàng.  Chớp nhoáng, đôi mắt chúng tôi chạm nhau và dừng lại trong nhau vài giây, mặt tôi bỗng nóng bừng.  Để che dấu bối rối, tôi cúi mặt xuống và đưa tay định vơ lấy ly nước, nhưng lụp chụp thế nào suýt đánh đổ.  Vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng Bách khẽ nháy mắt với tôi một cái.  Dung ngồi bên cạnh anh, vội đưa cái khăn lên giả vờ chùi miệng để che dấu một nụ cười chế nhạo.  Ðưa mắt nhìn từ anh sang em, tôi thấy cặp mắt của hai người đều ánh lên những tia sáng vui vẻ, đồng lõa khi nhìn hai người lớn vừa nói chuyện vừa ăn và nhấm nháp chút ruợu ngọt.  Hình như hai anh em họ đang âm mưu một vụ gì bí mật và muốn tôi cùng chia xẻ.  Bỗng Bách nói thật nhỏ:
  • Hồi nãy Hằng có ngủ trưa không?
  • Ngủ trưa à, thì sao?
  • Tôi nghe mẹ tôi bảo Hằng lên lầu để ngủ trưa?
    Tôi gật đầu:
  • Đúng vậy, trời oi bức kinh khủng, tôi có chợp mắt được một lúc.
    Bách quay sang Dung, hạ thấp giọng xuống thật nhỏ, gần như là thì thầm:
  • May quá, nếu vậy thì Hằng có thể thức khuya.  Còn mẹ, anh chắc chắn buổi trưa mẹ không có ngủ, và như vậy tối nay mẹ và dượng Thanh phải đi ngủ sớm, Dung có ý kiến gì không?
  • Cam đoan chín giờ là họ ngủ mê mệt rồi.
    Nó cười sùng sục, và bỗng bật lên một tiếng nất cục thật lớn.  Dì Lý quay ngay lại, hơi cau mày:
  • Nấc khẽ thôi, con gái phải có ý, có tứ một chút.
  • Nấc cục thì sao phòng ngừa được?  Dung cãi.
  • Con vừa thì thào cái gì thế?  Nếu là chuyện vui sao không nói to lên để mọi người cùng nghe?
  • Con vừa kể một chuyện tiếu lâm tục tĩu, con không tin rằng tất cả mọi người đều muốn nghe.
  • Ðúng! mẹ không muốn nghe những chuyện như thế.  Thôi con đừng nói tầm bậy nữa, nhất là trong lúc đang ăn cơm.  Nếu con chịu khó lắng nghe thay vì nói chuyện nhảm nhí, thì con sẽ biết được nhiều điều hay, chẳng hạn như là phải thảo xong cốt truyện và cả cái sườn câu chuyện trước khi đi vào tình tiết và cuốn truyện được viết ra…
       Từ đó cho tới cuối bữa ăn, chúng tôi chỉ ngồi yên lặng, nghe cha tôi nói về chi tiết của cốt truyện.  Mãi tới khi bữa ăn chấm dứt, ông mới ngừng nói.  Trong khi Bách mang nước trà cho người lớn uống ở ngoài sân, thì Dung và tôi dọn dẹp bàn ăn và rửa chén đĩa, nên không tham dự vào câu chuyện của họ.  Khi tôi và Dung dọn dẹp xpng và ra ngoài sân hóng gió mát, thì câu chuyện của cha tôi và dì Lý đã xoay sang đề tài khác.  Cha tôi hỏi dì Lý:
  • Em có đồng ý với anh không? là nhà mình cần mắc điện thoại càng sớm càng tốt, không nên chần chừ nữa.
  • Ở đây xa thành phố, và người ta đang nghĩ đến việc thiết lập một đường dây điện thoại, nhưng có lẽ phải mất khá lâu để hoàn thành chương trình đó.
  • Không hiểu tại sao người ta không làm việc đó từ trước?  Cha tôi nói, thật là khó hiểu ở thời đại này, trong một thành phố du lịch sang trọng như thế  này mà không có điện thoại để liên lạc? làm sao người ta chịu nổi?
  • Em cũng nghĩ đến việc ấy, nhưng em không phải là người thích giao thiệp, không lắp điện thoại thì yên tâm hơn vì khỏi bị ai làm phiền, em cần cái đời sống riêng tư…
  • Em và những chuyện riêng tư của em?  Giọng cha tôi bỗng trở nên cáu kỉnh, nhưng anh không thể sống như vậy được, anh là một nhà văn, một tác giả, anh cần phải giao thiệp rộng, phải tiếp xúc với mọi người, phải liên lạc với các nhà xuất bản…  Ở đây xa thành phố, mình sẽ làm thế nào trong trường hợp khẩn cấp, hỏa hoạn hoặc tai nạn? không có điện thoại, làm thế nào gọi được xe cứu thương, cứu hỏa?
  • Anh Thanh! đừng lớn tiếng, em có cãi gì đâu?  Dì Lý phân trần, em biết anh nói phải, và em đã ghi tên anh vào danh sách chờ đợI, sở điện thoại sẽ tới lắp cho mình càng sớm càng tốt, nếu họ có thể.
    Bà che miệng ngáp một cái thật dài:
  • Không hiểu sao tự nhiên buồn ngủ không thể tả, mắt mở hết muốn nổi nữa rồi.  Thôi đi vào nhà đi!
    Cha tôi gật đầu:
  • Anh cũng vậy, hết muốn làm việc, chỉ muốn nghỉ, cả ngày viết lách mỏi nhừ cả người, tại sao tối nay không đi ngủ sớm nhỉ?
  • Phải đấy, ăn cơm xong chẳng có việc gì làm, tội gì thức khuya?  Dì Lý đồng ý liền và quay sang tôi, Hằng chắc cũng thế phải không? dì thấy con dậy từ sáng sớm, bây giờ sẵn sàng đi ngủ chưa?
    Tôi toan nói “con chưa buồn ngủ” nhưng Bách bỗng xen vào nói lấp đi:
  • Vậy cứ coi bây giờ đã là đêm rồi, mọi người về phòng hết.  Con có vài cuốn tiểu thuyết rất hấp dẫn để đọc.
  • Còn con về phòng riêng vặn nhạc nghe một lúc, con cũng buồn ngủ rồi, Dung nói.
       Vì vậy dọn dẹp xong bát đĩa, mặc dù chưa muốn đi ngủ, nhưng tôi cũng phải theo mọi người về phòng.  Lúc leo lên cầu thang, tôi cứ nghĩ mãi về thái độ lạ lùng của Bách và Dung về việc đồng ý đi ngủ sớm.  Trên hành lang của lầu trên, chúng tôi dừng lại một phút và chúc nhau ngủ ngon, cha tôi hôn vào trán tôi, nhưng mắt thì cứ nhìn vào dì Lý.  Thế rồi mọi người ai nấy đi về phòng riêng của mình.
  • Ðừng thay quần áo ngủ vội.  Dung thì thào với tôi khi cả hai cùng bước về phía cuối hành lang, em biết chị chưa buồn ngủ tí nào, cũng như em vậy.
  • Dung muốn nói sao? mình có việc gì làm nữa đâu?
    Tôi ngạc nhiên hỏi, con nhỏ vội đưa tay lên miệng suỵt một tiếng:
  • Nói khẽ chứ! tối nay mình đi phòng trà.
  • Ði đâu?  Tôi trợn mắt hỏi lại, không tin ở tai mình, nhưng mẹ Dung đã cấm…
    Nó phớt lờ và vẫn tiếp tục:
  • Chờ độ nữa giờ nữa cho họ đi ngủ hết, không ai kiểm soát nữa, mình tha hồ đi đâu thì đi cho tới sáng mai…
    Nó nhìn tôi cười một cách ranh mãnh:
  • Bây giờ thì chị về phòng ngồi đợi, nhưng nhớ đừng lên giường nằm vội nghe!  Em đi báo cho anh Bách biết rồi trở lại ngay.
    Tôi há miệng, nhưng không nói được lời nào, và cứ làm theo lời nó bảo.  Khi một mình ở trong phòng rồi, tôi mới cảm thấy mình mới ngớ ngẩn làm sao, con nhỏ chỉ nói đùa, hay nó dám làm thật? nó vẫn cả gan làm những chuyện tày trời như vậy sao?  Tôi ngồi xuống mép giường và chờ xem việc gì sẽ xảy ra, mười phút… hai mươi phút.. rồi nữa giờ trôi qua, chung quanh vẫn im lặng như tờ, tôi quyết định thay quần áo.Tôi vừa vơ lấy bộ quần áo ngủ và định đi về phía phòng tắm, thì bỗng có tiếng cào nhè nhẹ nơi cánh cửa, tôi vội ra mở và thấy Dung đang đứng ở hành lang, nó ăn mặc thật diêm dúa: quần jean, áo hở cổ, nó đánh cả phấn hồng và vẽ mắt xanh lè, môi tô son đỏ loét, lối trang điểm thật vụng về tỏ ra nó chẳng biết ăn diện tí nào.  Dung lẻn vào thật nhanh, khép cửa lại, nó hỏi thật nhỏ
  •  
  • Chị sẵn sàng chưa?  Nó hất đầu về phía ngoài đường và thì thào nói tiếp, anh Bách đã lấy được chìa khóa xe trong ví mẹ, anh ấy đang đợi bọn mình ở ngoài xe.
  • Ồ, Dung!  Tôi lắp bắp nói, chị không biết phải làm thế nào? mẹ em đã nói cấm không được…
  • Chị Hằng! đừng nhiều lời được không? Bách đang đợi, anh ấy sẽ không đưa em đi, nếu không có chị đi cùng.
  • Dung muốn đi đến thế kia à?
  • Còn phải hỏi, em đợi cả tháng nay rồI, cả anh Bách cũng thế.  Chị mà đọc được tờ quảng cáo? hết xẩy, hết xẩy luôn! có cả mấy cô ca sĩ từ Sài Gòn xuống, và cả mấy ban nhạc ngoại quốc…
  • Sao Dung biết rõ thế? chị có thấy gì đâu ngoài tấm bảng hiệu Dung chỉ cho chị coi hồi sáng nay?
  • Ðạt nói, hắn là thổ công ở đây, tin tức gì mới hắn cũng biết, đêm nay hắn cũng có mặt ở đó nữa.
  • A, thảo nào…
    Tôi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của nó, khuôn mặt đang thấp thỏm chờ đợi.   Trong một lúc, tôi không biết phải làm thế nào, sau cùng nhìn ánh mắt van lơn của nó, và không nỡ làm làm nó thất vọng, tôi chậc lưỡi:
  • Thôi được, chị sẽ đi với Dung, nhưng chỉ lần này thôi nghe?
  • Rồi, rồi, cám ơn chị.
    Nó ôm choàng lấy tôi xiết chặt, vẻ mặt biết ơn:
  • Bảo đảm sẽ không phí thì giờ, và chị sẽ không phải tiếc gì cả, vì mình sẽ có một buổi tối tuyệt diệu.
  • Hy vọng thế.  Tôi nói, chị không cảm thấy yên tâm tí nào, chị làm việc này chỉ vì Dung.
    Ðó là tôi nói thật, tôi không cảm thấy thoải mái khi có một người thứ ba ở bên cạnh, bởi vì nếu tôi muốn, thì tôi sẽ muốn một buổi hẹn riêng với Bách ở một nơi khác thật xa, xa hẳn khu Trại Hầm này.  Tôi muốn thách đố với dì Lý, nhất định con trai dì sẽ phải quỵ lụy trước tôi, để xem giữa dì và tôi, ai sẽ là người thắng cuộc? 
    Hãy còn hơi run vì hồi hộp, tôi và Dung nhón gót bước thật nhẹ xuống thang.  Qua khu vườn sực nức những hương thơm của các loại hoa đêm và hoa hồng, chúng tôi nhìn thấy ngay chiếc Chevrolet hai cửa của dì Lý đậu ngay gần cổng, và Bách đang ngồi trước tay lái, hắn thấy chúng tôi thì giơ tay lên làm hiệu chào.  Dung mở cửa xe, gập cái ghế trước xuống và chui tọt ngay vào băng sau, tôi nhẹ nhàng lật lưng ghế về chỗ cũ, và ngồi xuống băng trước, trên cái ghế ngay cạnh Bách.  Hắn quàng tay ra sau lưng ghế ngồi của tôi và nói bằng giọng đắc thắng:
  • Tôi biết thế nào Hằng cũng tới.
    Tôi không trả lời, ánh trăng chiếu chênh chếch trên khuôn mặt thanh tú của hắn, trông Bách đẹp trai giống như một bức tượng cổ Hy lạp.  Bách tiếp tục thì thào:
  • Khi thoạt nhìn thấy Hằng lần đầu, tôi biết ngay Hằng là người thiếu nữ tôi mong đợi.
  • Ðừng nói điên như thế.  Tôi bảo hắn và thò tay khép cửa xe thật nhẹ để khỏi gây tiếng động lớn, tôi sợ lắm, phải làm thế nào bây giờ nếu bất thình lình mẹ anh thức dậy và đi kiểm soát các phòng?
  • Không bao giờ có chuyện đó đâu.  Dung nói với lên, không bao giờ mẹ dậy ban đêm cả, nếu sau bữa ăn mẹ có uống một chút rượu ngọt.
  • Hôm qua dì cũng có uống đó thôi?  Tôi nhắc nó, ruợu đâu có làm buồn ngủ? Tối qua chị cũng thức rất khuya, thế mà chị thấy dì và cha chị còn thức khuya hơn, sau khi chị đã vào giường ngủ.
  • Nhưng rượu mà mẹ uống tối hôm qua là chai rượu lấy từ nhà bếp, Dung nói, chiều nay anh Bách lấy rượu cho mẹ và dượng uống từ trong cái chai rượu ở trong phòng riêng của anh Bách.
  • Trong phòng của Bách? Tôi hỏi một cách ngờ vực, Dung muốn nói rằng hai chai khác nhau?
    Dung gật đầu:
  • Phải, anh Bách và em gọi đó là “rượu thường” và “rượu ngủ”
    Tôi mỉm cười và có lẽ tôi cũng thoáng thấy một nụ cười trên môi Bách, nhưng lúc đó Bách đang cho xe lùi ra khỏi cổng, nên tôi không nhìn thấy những diễn biến tình cảm trên mặt hắn.  Khi xe của chúng tôi ra tới đường lớn thì mặt trăng đã lên cao, to như một cái đĩa bằng bạc, tỏa ánh sáng vằng vặc xuống cảnh vật. Ðêm mùa hè Ðà Lạt thật đẹp, Bách quay sang tôi mỉm  cười:
  • Chúng ta đã thoát khỏi cái lồng rồi, tha hồ tự do bay nhảy.
  • Mình trực chỉ phòng trà Tuổi Trẻ nhé?  Dung nói.
  • Ừ, đi phòng trà Tuổi Trẻ.  Bách đáp.

     Hắn bổng đổi thái độ, hoàn toàn khác hẳn anh chàng Bách nhút nhát hàng ngày, hắn nói giọng ra lệnh:
  • Hãy xích lại gần đây! hôm nay phải bỏ hết khuôn sáo lễ nghi rởm, ranh giới giữa con dì, con dượng, Hằng sẽ là bạn gái của tôi đêm nay.  Nếu tôi thấy Hằng nhảy với một đứa con trai nào, tôi sẽ đấm nó vỡ mặt.
       Tôi làm theo lời Bách một cách không có gì miễn cưỡng, tôi ngồi xích lại và dịu dàng nói:
  • Hằng chưa có bạn trai, nói đúng ra những đứa con trai quen Hằng chỉ là bạn học cùng lớp.
    Bách gật đầu, hắn quàng tay lên vai tôi bóp nhẹ, tôi cảm thấy một luồng điện nóng hổi chạy khắp người, và mặt tôi nóng bừng những cảm giác mới lạ, những cảm giác đầu tiên của một người con gái khi tiếp xúc với bạn trai.  Vậy là khởi đầu cho một đêm mà tôi sẽ nhớ suốt đời, nói một cách khác, đây là khởi đầu của một chung cuộc.

    Xem tiếp chương 7
  • Lưu Phương Lan
 

 

Comments  

+2 #1 RE: Tiếng Dương Cầm-Chương 6cẩm Vân 2016-10-01 16:04
Cảm ơn T/G đã cho đọc câu chuyện mà trong đó tình tiết rất hay.
Thân chào và mong đọc những kế tiếp theo.
Cảm ơn T/G và BBT.
CV
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC