TKH - banner 09

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
 
Tiếng Dương Cầm : Chương 7
Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM
 

 

    Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.
   Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.
   Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.
   Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc. 
CHƯƠNG  7
   Khi chúng tôi tới phòng trà thì đã hơn mười giờ đêm, bãi đậu xe đã kín đặc khiến Bách khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đậu.  Chúng tôi đi tới quầy bán vé vào cửa, tiếng nhạc rock từ bên trong vẳng ra nghe xình xịch thật quyến rũ.  Người bán vé nói:
-        Hôm nay là ngày thường, chúng tôi chỉ mở cửa tới 12 giờ đêm, các cô cậu sẽ không còn nhiều thì giờ lắm đâu.
-        Không sao.  Bách nói, chúng tôi chỉ muốn xem cái phòng trà mới này coi ra sao.  Lần sau, chúng tôi sẽ tới sớm hơn.
-        Cũng được, cậu không thấy uổng tiền thì tùy cậu.
Ông nhún vai nói và đóng dấu vào hai cái vé của tôi và Bách, nhưng đến lượt Dung, ông ta ngập ngừng:
-        Em này không được vào, ở đây cấm trẻ em dưới mười sáu tuổi.
-        Ông nói sao chứ?  Dung gân cổ lên cãi, tôi mười sáu tuổi rồi.
Người đàn ông quan sát nó một lúc rồi hỏi:
-        Em có đem thẻ học sinh không?
-        Tôi không đem, tôi đâu có học ở đây, tôi học tận Sài Gòn.
-        Thế ở Sài Gòn, học trò không có thẻ à?
-        Có, nhưng tôi để quên ở nhà rồi.
Bách bỗng can thiệp:
-        Con nhỏ này mười ba tuổi, nhưng tôi là anh nó, tôi bảo đảm cho nó, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
-        Vậy thì được, cậu nhớ phải để mắt đến cô bé này.
Quay sang Dung, ông ta nói:
-        Nếu có người lớn đảm bảo thì em vào được.
-        Tôi không cần ai để mắt để mũi gì đến tôi hết, tôi đâu phải trẻ con?
   Tôi kéo tay bảo nó đừng cãi nữa.  Vào tới bên trong, mắt tôi bị lóe bởi những tia sáng muôn màu, và tai ù đi vì chưa quen với tiếng nhạc ầm ĩ.  Trần nhà gắn những mảnh kiếng màu, và một cái đèn xoay vòng tròn, hắt những tia sáng phản chiếu muôn màu lên tường, tứ phía.  Tất cả đang chuyển động, tất cả đang quay cuồng, cả tiếng nhạc cũng đang quay cuồng, con người cũng đang quay cuồng.  Cuối phòng là một sân khấu nhỏ, trên đó một ban nhạc đang chơi một bản disco giựt gân, dàn âm thanh nổi nghe thật hấp dẫn.
-        Anh Bách! dạy em nhảy với!  Dung năn nỉ.
-        Lát nữa, Bách nói với em bằng một giọng bực bội, rõ ràng hắn không muốn bị quấy rầy, mày đi chỗ khác chơi đi!
Hắn quay sang tôi:
-        Bây giờ tôi mời Hằng nhảy với tôi một bản.
   Bách nắm tay tôi, kéo ra sàn nhảy.  Giữa một đám đông rầm rộ chung quanh, tôi bỗng liên tưởng đến quang cảnh hỗn loạn của một đám cháy và câu Dung nói “ em xém chết trong lúc đang tìm cách thoát ra ”.  Nhưng chỉ một lúc sau, trong vòng tay của Bách, tôi quên hết trời đất, và chỉ thấy tim đập rộn ràng, tôi để mình quay cuồng theo điệu nhạc, trong vòng tay dìu dắt của Bách.

 

 

 

   Thời gian qua, không rõ là bao lâu, lần này ý niệm về thời gian của tôi đã bị mờ đi vì những cảm giác khác, những cảm giác mới lạ về sự cọ xát giữa hai thân thể của hai người khác phái.  Bách nhảy thật vụng về cũng như tôi vậy, đôi lúc hắn dừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi, và tôi thấy hình ảnh của mình hiện rõ trên đôi đồng tử của hắn, như trên hai tấm gương…  Khi bản nhạc chấm dứt, Bách kéo sát tôi vào người hắn, cả hai cùng nghe tiếng tim đập của nhau.  Một lúc sau, Bách buông tôi ra và nói:
-        Vậy ra Hằng cũng biết nhảy đấy chứ?
-        Thì cũng.. tàm tạm như anh.
Bách cười có vẻ xấu hổ và nói để chữa thẹn:
-        Dù sao thì tôi cũng chưa đến nỗi dẫm vào chân Hằng.
Chúng tôi cùng cười xòa, tôi chợt nhớ đến Dung và lo lắng hỏi:
-        Nãy giờ có thấy Dung đâu không? lẽ ra anh không nên để nó đi đâu một mình.
-        Hồi nãy nó đi theo chúng mình vào phòng nhảy.  Bách nhìn quanh tìm kiếm và reo lên, nó kia kìa chứ đâu? nó đang tán dóc với anh chàng mập,  thợ sửa mái nhà.
   Theo tay trỏ của Bách, tôi nhìn thấy Dung đang cười ngặt nghẽo với anh chàng Hoàng Ðạt, nó nhìn thấy chúng tôi thì vẫy lại, nói một cách khoe khoang:
-        Nhìn xem ai đây? chính là anh Đạt đó.  Em vửa nhảy với anh Đạt một bản, có ai nhìn thấy không?
-        Bách nhìn thấy, còn chị thì không.
   Tôi trả lời và không thể cười nổi trước cảnh quá chênh lệch giữa hai đứa nó, anh chàng Hoàng Ðạt cao lớn cồng kềnh, trong khi Dung chỉ là một con nhóc con đứng chưa tới vai hắn, trông chẳng khác gì một anh khổng lồ nhảy với một con bé con.
-        Chào anh Ðạt!  Tôi nói, anh có gặp Bách, anh của Dung bao giờ chưa?
-        Tôi nghĩ rằng chưa.   Ðạt nói và chìa tay ra bắt, hân hạnh được biết Bách.
-        Hân hạnh!  Bách nói với một vẻ không lấy gì làm sốt sắng lắm, hắn bắt tay Ðạt một cách lỏng lẻo và tiếp tục, tôi có nhìn thấy anh lúc sửa mái nhà tôi hôm nay.
Đạt cười, giọng khôi hài:
-        Bảo đảm sẽ rất bền, công ty của chú tôi làm việc cẩn thận lắm.
Hắn quay sang Dung:
-        Này, cô nhỏ nói gì? sẵn sàng nhảy với anh một bản nữa không?
-        Sao không? mấy bản nữa em cũng sẵn sàng.  
Dung nói, mắt sáng lấp lánh, nó quay sang tôi:
-    Chị thấy em nói đúng chưa? bọn mình tha hồ nổi loạn ở đây, mẹ em không tài nào biết được.
Khi hai người đã đi xa một khoảng cách an toàn, tôi nói với Bách:
-        Tôi muốn biết về cái “ rượu để ngủ ” mà anh cho dì và cha tôi uống có độc không? có hại đến sức khỏe của họ không?
-        Không, chẳng có sao hết.  Tụi này làm vậy cả mấy chục lần rồi, đó không phải là thuốc ngủ mà chỉ là một loại thảo mộc.
-        Thảo mộc?  Tôi ngạc nhiên hỏi, Bách muốn nói những lá hoặc rễ cây? tìm đâu ra những thứ đó ở đây?
-        Thiếu gì, có cả chục thứ mà Hằng chưa bao giờ nghe nói đó thôi, thí dụ là vông nem, nhụy sen, táo tàu… Biết cách biến chế thì có thể dùng vào khối mục đích, điều quan trọng là phải hiểu công dụng của mỗi thứ.
-        Nhưng ai chỉ cho anh cách dùng những lá hoặc rễ cây ngâm vào ruợu?
-        À, một cô gái người Kinh lai Thượng, cô ta đẹp lắm, đẹp như Hằng vậy.
-        Cô ta là bạn gái của anh hả?  Tôi cố giữ giọng nói cho có vẻ thản nhiên.
-        Biết ngay mà, thế nào cô cũng hỏi tôi câu đó.   Bách nói, đã từ lâu lắm tôi không nhớ nổi, chỉ nhớ cô ta tên là Nông Thị Liên.  Cô ta khá đẹp và sống trong một cái nhà ở ven rừng, cô ta cho tôi một ít cây đã chiết sẵn, và tôi đem về trồng tại Vườn Hồng.
-        Làm gì lâu lắm như Bách nói?  Tôi hỏi lại, vì bây giờ anh mới mười bảy tuổi, nếu lâu lắm thì chẳng lẽ anh hẹn hò với cô ta từ thuở còn học lớp mẫu giáo à?  Tôi nói đùa.
 
-        Tôi hai mươi hai rồi.  Tôi quen cô ta khoảng ba năm về trước, biết yêu ở tuổi đó đâu có gì là sớm? nhưng thật ra tôi chỉ có cảm tình với cô ấy thôi.  Bách dịu dàng nói rồi lảng sang chuyện khác, kìa! Hằng hãy nhìn cái anh chàng vú em của con em tôi kìa! cái anh chàng sửa mái ngói đần độn, vai u thịt bắp đó, trông hắn nhẩy hùng hục thấy tức cười quá.
-        Ðạt to con, nhưng nhất định không phải là loại đần độn.  Tôi cãi, hắn ta đã thi đậu vào Air Force Academy của Hoa Kỳ và có cả học bổng cơ đấy.
-        Ðừng giỡn!  Bách nói, Hằng không biết là quân đội đang thiếu chuyên viên, nên họ dụ các sinh viên đi du học để mai mốt ra trường phải phục vụ lại họ?  Tôi cá với Hằng là nếu có, thì hắn chỉ có thể có học bổng để đi học làm một tên thợ sửa chữa phi cơ hạng bét.
Tới đây thì câu chuyện bắt buộc phải dừng lại vì Dung đang đi tới, theo sau là Ðạt đang thở phì phò một cách mệt nhọc.
-        Nhảy với em đi anh Bách! hồi nãy anh đã hứa rồi mà?  Dung nắm lấy tay anh nó van nài, Ðạt hết gân rồi, nhưng em thì chưa, bây giờ cũng sắp 12 giờ đêm, chỉ còn hai mươi phút nữa vũ trường sẽ đóng cửa.
-        Và mày muốn nhảy cho tới phút chót?  Bách hỏi em một cách trêu chọc.
-        Dĩ nhiên! mình đâu có nhiều dịp để đi ra ngoài?  Hôm nay là một buổi tối đặc biệt, và chị Hằng đã nhảy với anh chán chê rồi…
-        Cứ tiếp tục đi Dung! nếu còn sức.  Tôi cười với nó, chị mỏi chân lắm rồi, chị không nhảy nữa đâu, chị chỉ muốn đứng coi xem ai là người phải bỏ cuộc trước.
-        Nhất định không phải là Dung, tôi cá với Hằng như vậy.  Ðạt nói với tôi khi nhìn Bách dắt em ra sàn nhảy, cô nhỏ này có nhiều năng lượng gấp đôi một người lớn, không biết nuôi bằng gì mà khiếp thế?
-        Nó ăn toàn thịt bò khô, xí muội và ớt.  Tôi nói đùa.
-        Cô nhỏ còn con nít và tức cười hết sức, vài điều về cô ấy làm tôi…
Những câu sau cùng của Ðạt tôi nghe không được rõ vì bị át bởi tiếng nhạc. Tôi hỏi lại:
-        Ðạt nói gì? sao lại tức cười?
-        Tôi cũng không biết nói sao để diễn tả, nhưng những ngày đầu tiên chú tôi và tôi đến làm việc tại Vườn Hồng, cô ta tới làm quen và nói chuyện với chúng tôi, có lúc cô ta tỏ ra dễ thương lắm, nhưng cũng có lúc cô ta có những ưu tư thật kỳ cục.
-        Thí dụ như…?
-        Thí dụ cô ta cứ hỏi tôi có biết xem tướng hoặc coi bói không? vì cô ta thắc mắc không hiểu rồi tương lai của mình sẽ ra thế nào? cô ta sợ cứ suốt đời phải sống phụ thuộc vào mẹ cô.
-        Quả là một con gàn, nhưng cũng có thể nó cố ý làm vậy để được anh chú ý.
-        Ðứa con nít nào bằng tuổi nó cũng có những hành động khó hiểu, nhưng trường hợp Dung lại khác, rõ ràng không phải là chỉ nói giỡn, bởi vì khi chợt thấy mình vừa lỡ miệng, cô ta vội vã sửa lại làm như chỉ là câu chuyện đùa, nhưng thái độ rất lúng túng, ngượng ngập khiến ai cũng ngạc nhiên.
-        Ừ, khó hiểu thật.  Tôi đồng ý.
-        Nhưng cũng có thể do tôi quan trọng hóa câu chuyện.   Ðạt vừa cười vừa nói, thôi, bây giờ nói sang chuyện khác nhé? Hằng còn ở đây bao lâu nữa?  Không phải ở cái phòng trà này đâu, tôi muốn nói là cô sẽ ở Ðà Lạt cho đến bao giờ? đến hết hè à?
-        Không, tôi sẽ ở luôn đây với cha tôi và gia đình mẹ kế của tôi.
-        Nếu vậy thỉnh thoảng tôi đến nghe cô đàn được không? hoặc rủ cô ra ngoài một lúc, như đi ciné chẳng hạn?
-        Thế còn gì bằng, nhưng làm sao anh tới được?
-        Có lẽ tôi sẽ giả vờ tìm một cớ để có thể đến nhà cô một cách danh chính ngôn thuận.
Nghĩ ngợi một lúc, Đạt mỉm cười hóm hỉnh:
-        Cô Hằng này! Dung nói với tôi là nhà cô sắp xây một cái hồ bơi, Hằng có nghĩ rằng ba Hằng sẽ cho làm một cái mái che?
-        Chắc chắn rồi.  Tôi cố nhịn cười, tôi không bơi nên không cần, nhưng có cái mái cũng tốt, vì nó sẽ giúp cho mọi người khỏi bị ướt nếu bơi vào lúc trời đang mưa.
Ðạt phá lên cười, tôi nói tiếp:
-        Nội cái việc xây hồ bơi ở đây cũng là kỳ cục rồi!
-        Sao?  Ðạt hỏi.
-        Ở tại cái thành phố lạnh là thành phố Ðà Lạt này.
Ðạt mỉm cười:
-        Không kỳ cục đâu! những người nhà giàu phải nghĩ ra cách để tiêu tiền, vả lại Ðà Lạt chỉ lạnh vào mùa thu và mùa đông, mùa hè cũng có những ngày nóng nực ra trò.  Hoặc có bơi vào mùa đông thì cũng chẳng sao vì với văn minh hiện đại thì thời tiết có ăn nhằm gì, khi hồ bơi có gắn máy làm ấm nước?
-        Ừ, nghe cũng có lý, và nếu vậy thì cái mái che của anh quả là cần thiết.
Tôi mỉm cười trêu chọc, và trong lúc Ðạt đang lúng túng, tôi mới chậm chạp nói tiếp:
-        Nói vậy anh cứ đến, mọi người đều mong.
   Nhất là Dung, tôi tưởng tượng nó sẽ mừng đến thế nào nếu bất thình lình thấy Ðạt hiện ra nơi cửa.  Còn riêng phần tôi, thật sự tôi cũng không hiểu lòng mình ra sao nữa, nhưng trước khi tiến tới với một người khác, tôi cần phải lượng định lại tình cảm giữa tôi và Bách xem có triển vọng tiến tới tình yêu không đã.
Khán giả được thông báo trước mười phút, và phòng trà đóng cửa đúng 12 giờ đêm, mọi người ra về ồn ào như một cái chợ.
-        Chào các bạn! hẹn gặp lại.
Ðạt nói khi đi cùng chúng tôi trên đường ra bãi đậu xe.
 
Lưu Phương Lan
Xem tiếp chương 8

 

Comments  

#1 Truyện TDC-Chương7Như Lâm 2016-12-04 19:21
Tôi đã đọc truyện TDC từ Chương 1 đến chương 7 và nhận thấy Văn phong tác giả nhẹ nhàng, trang nhả, lối viết sinh động với những tình tiết trong câu chuyện ngày càng hấp dẫn và rất mong được xem tiếp.
Cảm ơn tác giả.
Như Lâm
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC