( Tặng : Phuớc Tài , Hoàng , Cao , H Liên , Mạnh Mẫn ...học trò đệ nhị cấp
đầu tiên của trường trung học Hoà Vang Quảng Nam 1968 - 1969 )
Xướng: Trò Và Cô Giáo Cũ | Hoạ: Tình Thầy Trò |
Em đến thăm cô một buổi chiều
Tà huy buông nhẹ thoáng cô liêu
Hương xuân hoa lá như chào đón
Cô xinh, trò đẹp, dáng yêu kiều
Bốn mươi năm dài qua thật mau
Cô trò mang nặng một nỗi đau
Nước mất, nhà tan, người lưu lạc
Làm thân viễn xứ buồn như nhau!
Em về cô cảm thấy buồn thêm...
Thao thức một mình , bạn bóng đêm Trăng khuyết, sao mờ, mây lờ lững
Tình cô giáo "Cử" thật êm đềm...
LKC |
Em thăm cô giáo đã về chiều
Viễn xứ vào thu thật cô liêu
Em lớn cô già hơn thuở nọ
Thầy trò tình nghĩa quá yêu kiều
Nhiều năm mới đó thoáng qua mau
Đất nước nhiểu nhương nhận nỗi đau
Cũng bởi ngoại bang nên gánh chịu
Bây giờ sống tạm vẫn như nhau
Ra về luống những luyến lưu thêm
Cảnh vắng về khuya bóng ngã đêm
Đèn tắt lên giường mền đắp kỹ
Mà sao lòng dạ chẳng êm đềm
ĐNN
|
Comments
xin bổ túc thêm bằng lời bình nói về " NGHĨA " như sau :
N G H Ĩ A T H Ầ Y T R Ò
Ngày xưa, tiếng ân cần trên bục giảng
Nay mãi còn vang dội đáy lòng em
Cô Văn Chương, Sử Địa, có ai quên
Làm sáng tỏ những sĩ hiền đất Việt
Thầy Toán Lý, Vạn Vật, đầy nhiệt huyết
Dạy em thông bí mật ở trần gian
Những tiếp thu, nay mới biết đá vàng
Dọn đường, đưa em bước vào đời sống
Chiến sự bạo tàn, phân chia nòi giống
Kẻ tha hương, kẻ ở lại, hận lòng
Nghĩa thầy trò, ôi, lai láng tuôn dòng
Khi gặp lại, nơi đầy lòng nhân ái
Trên đất Mỹ, hôm nay và mãi mãi
Gắn bó nghĩa tình sư phụ, thư sinh
Cứ mỗi năm, cuộc hội ngộ linh đình
Luôn bồi đắp tình đồng hương xa xứ
Trần Trọng Thiện
LĐ
Thư Xưa
Nắng tàn, thu đến xóa buổi chiều
Bên thềm lá rụng lấp cô liêu
Cầm lá thư em từ xa đến
Chữ viết tên cô thật yêu kiều...
Nhìn tờ lịch cũ thoáng qua mau
Thời gian có trĩu những niềm đau
Phượng đã xác xơ, thu lưu lạc
Bên này, bên nớ mãi hoài nhau
Trò ơi tim cô thắm đỏ thêm
Tối nay cô vén ánh sao đêm
Cô ấp lá thư đầy cảm mến
Để mãi thời gian lướt êm đềm...
Linh Đắc
11/7/2015
Xin họa tiếp bài Trò và Cô Giáo Cũ của LKC
Giang Võ.