Anh là cây cao vút
Em làm phận dây leo
Mang hồn thơ nặng trĩu
Từng bước dìu em theo
Kìa sông buồn Hương Thủy
Anh là chiếc thuyền sang
Đưa giùm thơ em nhé
Để ru giấc muộn màng
Giữa mịt mùng đêm lạnh
Anh là ngôi sao băng
Hồn thơ em lạc hướng
Nhờ anh dẫn cung hằng
Em là chim én nhỏ
Bay lạc vào vườn thơ
Anh mau ra mở ngõ
Nhanh nhanh kẻo em chờ
Em là trăng mây đó
Khi lặng và khi bay
Tinh cầu bơ vơ quá
Anh có hiểu lòng này?
Em không là hiện thực
Là truyền thuyết liêu trai
Chờ anh trao ước mộng
Ướp vào hương thơ say
Lòng em xin mời đọc
Tiếng thơ của tim buồn
Gửi bình minh anh nhé
Cho tàn hết hoàng hôn.
Nguyệt Vân