Em trách anh không có một bài thơ
Tặng cho vợ chia đôi phần khổ nhọc
Cuộc-sống khó khăn; đời chan nước mắt
Nên em cũng cần chút ít mộng mơ
Em trách anh sao cứ mãi ngẩn ngơ
Hồn bay lạc theo lá vàng thu rụng
Ngàn năm mây bay, dòng đời biến động
Có nghĩa gì những chiếc lá vàng rơi?
Em trách anh... dù lời lẽ xa vời
Cũng đủ tim anh dao bằm muối xát
Em biết không? Giữa ân tình chân chất
Nghĩa vợ chồng như biển-rộng-sông-sâu
Ngôn từ nào nói hết chuyện thương nhau
Thơ nghẹn chữ,đào đâu ra tặng vợ?
Vợ rất thực như áo, cơm, như tiền... là duyên, là nợ
là hờn ghen, đay nghiến, là âu yếm, dịu dàng
Là những gì thực tế nhất trần gian
Là những thứ đè Thơ anh nghẹt thở
Dời đen đủi, Thơ cũng cần như Vợ
Người thiếu cơm sao sống được em ơi
Đời thiếu Thơ sẽ mất hết mầm tươi
Và trái đất sẽ khô cằn, héo hắt
Đã biết thế xin em đừng vội trách
Nếu đôi lần anh thả mộng đi hoang
Để thơ anh hiu hắt nẻo thu vàng
Hoặc run rẩy trong mù sương lãng đãng
Có những lúc nương hồn về dĩ vãng
Thơ đắm chìm giữa suối tóc ai xưa
Hay vấn vương màu mắt biếc thu mưa
Thì em biết chỉ bóng hình hư ảo
Muốn quên hết những muộn phiền cơm áo
Giữa đời thường, anh lẩn trốn vào mơ
Em Thực mà, đâu phải như Thơ
Em ghen tức với Thơ chi, tội nghiệp.
Vợ và Nàng Thơ: Mối tử thù vạn kiếp
Sao ông trời lại bắt sống bên nhau?
Cho thi nhân đứng giữa biết về đâu?
Đành nhắm mắt về bên em, yên phận
Võ Ngọc Anh