Hoàng Hôn Bên Đời & Nén Hương Mùa Kiếp Nạn (T)
́*****
1- Thơ : HOÀNG HÔN BÊN ĐỜI (Huy Văn)
(Designed by Túy Hà)
Hạt nắng cuối ngày thoi thóp sáng
đọng trên lá cỏ, đón chiều rơi
Hoàng hôn trải tà huy chập choạng
cho trùng khơi mờ ảo đất, trời.
Người cũng bồi hồi trong quạnh quẽ
nhìn bóng mây bay cuối trời xa
Thả mơ ước trôi về bên Mẹ
Hôn ngấn lệ trên mắt đã nhòa.
Mẹ ơi! Con vẫn còn biệt xứ
Xa quá lối về thăm đất xưa
Mẹ chải sương đời trên tóc rũ
Mỏi mòn qua bao lượt nắng, mưa.
Nơi đây đêm tối đang dần xuống
Quê nhà chắc hẳn sắp bình minh?
Mẹ còn trăn trở trong giấc muộn
hay đã trầm ngâm nguyện lời kinh?
Đã bao năm hẹn lần, hẹn lựa
Mẹ mỗi ngày khắc khoải đợi, mong
Con đếm từng mùa qua khung cửa
Sáng, trưa, chiều, tối nhói cả lòng!
Ngồi bên song, con bồi hồi nhớ
nhịp võng đưa theo tiếng à ơi
Bao năm tháng ân cần nâng, đỡ
Thương làm sao lòng Mẹ Biển, Trời!
Tia nắng cuối ngày đang lịm tắt
Dấu thời gian hằn những nét nhòa
Thương Mẹ vẫn một niềm hiu hắt
Trung, Hiếu chưa tròn, xin thứ tha!
HUY VĂN
*****
2- Thơ : NÉN HƯƠNG MÙA KIẾP NẠN (Huy Văn)
(Designed by Túy Hà)
Có ngày nào không là ngày Quốc Hận?!
Làm sau quên tủi nhục lúc tan đàn!
49 năm! Cảnh Nước mất, Nhà tan
luôn ray rứt trong lòng người xa xứ!
Vai quang gánh, chân mỏi mòn lữ thứ
Bến lưu vong, khách mãi đợi con thuyền
Đất, Trời còn rấm rứt cuộc truân chuyên
Thương quê Mẹ điêu linh trong cuộc sống.
Bao dâu bể vẫn chưa nguôi hy vọng
Một ngày vui trong mắt lệ đoàn viên
Bến bờ xa nối sông núi ba miền
vào nét đẹp quê hương mùa thạnh trị.
Dẫu sông núi đã vào tay ngạ quỷ
vẫn còn đây hồn thiêng của Cha, Ông
Gương anh linh của nòi giống Lạc Hồng
đem xương máu làm đê ngăn hiểm họa.
Niềm hoài vọng từ trời xa, đất lạ
mãi là nguồn trăn trở với non sông
Tuy quê nhà đã lâm cảnh tàn vong
tình ly khách không nhòa theo năm tháng.
Nén hương thắp muộn mùa kiếp nạn
Thay tiếng lòng tưởng niệm thuở Chi Binh
Nghĩa Đệ Huynh ngàn năm mãi thắm tình
Chung thiên cổ xin mời nhau cùng cạn.
HUY VĂN