Nhớ Mạ & Tro Bụi (T)
*****
1- Thơ : NHỚ MẠ (Thơ Trần Quốc Bảo)
Bước chân lưu lạc phương trời,
Nhớ cơm Mạ nấu, nhớ lời Mạ ru
Niêu cơm đun củi, vùi tro
Gạo nàng hương chín, thơm tho nức nhà
Tôm kho, mắm ruốc, trái cà
Bữa cơm Mạ nấu, rứa mà quá ngon!
Chén cơm Mạ bới cho con
Hương Quê nồng ấm, gói tròn Tình thương
Con đi muôn vạn nẻo đường
Miếng ngon đâu cũng, thiếu hương Quê nhà
Thiếu tôm, thiếu ruốc, thiếu cà
Thiếu ngồi bên Mạ, rứa là thiếu ngon
Nhớ xưa, lời Mạ ru con
“ Ầu ơ… con ngủ cho ngoan… con à…
Gió đưa cành trúc la đà (*)
Tiếng chuông Thiên Mụ; canh gà Thọ Xương
Thương con, thương quá là thương
Lớn lên, con phải noi gương anh tài
Tình nhà; nợ Nước, hai vai
Làm sao xứng đáng chàng trai Tiên Rồng!”
Mạ ơi!... vận Nước long đong
Chữ “Trung”, chữ “Hiếu”… con không trọn rồi!
Giữ Nước, Nước đã buông trôi!
Giữ nhà, nhà cũng bị người cướp luôn!
Lang thang những tháng ngày buồn…
Nhìn về Quê cũ, mây tuôn cuối trời!
Chợt lòng nhớ Mạ bồi hồi…
Nhớ cơm Mạ nấu, nhớ lời Mạ ru!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
*****
2- Thơ : TRO BỤI (Trần Quốc Bảo)
Hôm nay đáp chuyến Jet Blue
Mượn đôi cánh sắt, vù vù bay lên
Thấy mình đâu phải là tiên
Mà đang êm ái lượn trên vòm trời
Nhìn qua khung cửa bồi hồi
Dưới kia , mù mịt ... núi đồi, biển sông
Con người, quá nhỏ - khó trông
Lên cao ... cao nữa - là không thấy gì
Lan man, thơ thẩn nghĩ suy
Về sinh-vật bé tí ti: “con người”
Trí khôn, thiệt quá tuyệt vời!
Từng phen thám hiểm biển trời bao la
Hỏa Tinh, trên cõi thiên hà
Phi thuyền bay tới, thăm qua mấy lần
Biển sâu, đáy thẳm muôn phần
Tầu ngầm lặn xuống, hải tuần dò la
Văn minh, nhân loại tiến xa
Nhưng tai họa sát bên “ta” rất gần
Con người thật nhẹ đồng cân
Chỉ trong gang tấc, Tử Thần kề bên !
“Người” từ tro bụi mà nên (*)
Một mai rồi cũng về miền “bụi tro”
“Thiên tài” là PHÚC, Trời cho
Sống sao, tích ĐỨC mà so với TÀI
Giật mình ... nghĩ tới thân này
Tôi là hạt bụi đang bay ngang Trời !
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia