TKH - banner 04

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

 

Ngọc Ngà về tới nhà, trong garage đã có hai xe nên cô phải đậu xe ngoài sân, bên cạnh một chiếc xe xa lạ nào đó, chắc là khách của mẹ. Cô cũng chẳng kịp thắc mắc là hôm nay sao mẹ cho xe vào garage sớm thế, để cô phải vào nhà bằng cửa trước.

Mùa hạ, buổi chiều vẫn còn nóng hừng hực, Ngọc Ngà chỉ muốn nhanh chóng chạy bay vào nhà, thay quần áo mát cho thoải mái.

Đúng như cô suy nghĩ, trong nhà đang có khách, là một anh trẻ tuổi xa lạ. Vừa thấy Ngọc Ngà bước vào là bà Bông đã hớn hở giới thiệu ngay:

- Đây là em Ngọc Ngà. Còn đây là anh Vinh, con bác Hảo.

Chàng trai có vẻ ngỡ ngàng nhưng cũng lịch sự mỉm cười:

- Chào Ngọc Ngà.

- Chào anh Vinh.

Bà Bông lại hớn hở:

- Anh Vinh mang đến nhà mình những rau qủa vườn nhà mẹ Vinh trồng đấy con. Nào, con ngồi đây nói chuyện với anh.

Gía không có người khách này thì Ngọc Ngà đã không phí đi giây phút nào đứng đây, cô sẽ thay quần áo và ra chỗ tủ lạnh tìm dĩa trái cây bưng ra ghế sô fa vừa nằm xem ti vi vừa ăn ngon và hưởng không khí mát mẻ trong nhà.

Nghe cách giới thiệu ân cần của mẹ và người khách bất ngờ này Ngọc Ngà đã hiểu ngay mục đích chuyến viếng thăm. Cô lịch sự nhưng lạnh lùng:

- Cám ơn anh nhé, nhưng anh ngồi nói chuyện với mẹ em đi, chiều nay em bận.

Nói xong cô đi thẳng vào trong mặc cho bà Bông ngẩn ngơ. Vinh nhanh chóng đứng lên giã từ để tránh cho bà Bông sự ngại ngùng khó xử:

- Cháu xin phép cô cháu về. Thật ra chiều nay cháu cũng bận. Cô cho cháu gởi lời chào Ngọc Ngà.

Ở phía trong Ngọc Ngà đã nghe thấy tất cả, cô chạy lên phòng ngủ trên lầu, kín đáo vén màn cửa nhìn xuống sân, anh Vinh đang ra sân, có mẹ cô thân ái ra tiễn chân. Trông anh đẹp trai, cô không ác cảm gì, nhưng cô không lạ gì mẹ mình, chuyên đi tìm chồng cho con. Bà sưu tầm toàn là bác sĩ, dược sĩ, nha sĩ và dàn cảnh cho cô gặp gỡ để mong nên duyên chồng vợ.

Cô chán lắm !. Mẹ cứ làm như Ngọc Ngà là miếng thịt chiều 30 Tết cần phải bán tống bán táng đi, như mẹ đã từng ví von. Cô luôn quyết liệt phản đối mẹ chuyện này. Với cô tình yêu và duyên nợ tự nó tìm đến.

Biết anh Vinh đã về rồi Ngọc Ngà mới xuống nhà, bà Bông mắng mỏ ngay:

- Tại sao con làm mẹ mất mặt thế chứ? Người ta đến nhà mình mà con không thèm ngồi nói chuyện lấy vài phút.

- Nhưng con không thích những chàng trai thời đại này mà còn ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ như một đứa trẻ con như thế đâu. Thảo nào mẹ đã cố tình đậu xe mẹ trong garage sớm để con phải vào nhà bằng cửa trước.

- Ừ thì mẹ muốn con vào cửa trước. Nhưng ý con nói gì ?

- Anh Vinh chứ ai, chắc lại nằm trong kế hoạch của mẹ với mẹ anh ấy giả vờ mang rau qủa tới đây để gặp mặt con. Những thứ này mua ở chợ thiếu gì, chẳng lẽ vì mấy qủa bầu qủa mướp mà anh lại tốn công đến thế?

- Con ơi, trường hợp này thì không. Anh Vinh không có ý định ấy đâu, con đừng xem thường anh ấy, dù gì người ta cũng là?

- Là bác sĩ, nha sĩ hay dược sĩ chứ gì?

- Ừ thì?. anh Vinh là một bác sĩ, con nhà tử tế?.

- Đấy, con biết ý mẹ ngay mà, con đã từng nói với mẹ rồi, có duyên thì gặp nhau. Từ giờ trở đi mẹ đừng bày kịch bản ra nữa nhé. Kịch bản nào của mẹ cũng giống nhau, con thuộc hết cả rồi.

- Nhưng trường hợp này không phải như con nghĩ đâu.

Rồi bà Bông xót xa, tiếc rẻ:

- Coi như con đánh mất cơ hội rồi, dễ gì anh Vinh thèm đến đây lần nữa. Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi biết không?

Cô dài giọng ra để trêu mẹ:

- Mới 25 tuổi chứ mấy. Đời còn dài.

Bà Bông ai oán:

- Con lạc quan nên nói thế chứ mẹ thấy cuộc đời ngắn ngủi phù du lắm, tuổi xuân bay vèo như chiếc lá khô trong cơn gió lốc.

Cô đổi sang đề tài khác:

- Trời nóng qúa, hôm nay mẹ gọt trái cây gì thế? Con đang muốn ăn lắm đây

- Đu đủ chín và Blueberry.

- Mẹ thật là hiểu ý con. Cám ơn mẹ nhiều.

- Thôi, mẹ chẳng cần con cám ơn, chỉ cần con lấy chồng là mẹ vui ngay.

Ngọc Ngà bưng dĩa trái cây nhâm nhi vài miếng và nói cho vừa lòng mẹ:



- Con biết rồi, con sẽ lấy chồng, chẳng dại gì ở gía đâu, nhưng mẹ phải cho con thời gian tìm hiểu và chọn lựa nhé. Bây giờ con chỉ muốn thảnh thơi đầu óc để xem ti vi và ăn dĩa trái cây này thôi.

Mẹ đi vào phòng trong, nét mặt vẫn buồn rười rượi, có lẽ mẹ đang áy náy ray rứt vì Ngọc Ngà đã để hụt mất anh Vinh vừa rồi. Từ hồi nào đến giờ mẹ luôn mong ước Ngọc Ngà lấy chồng phải là bác sĩ, dược sĩ hay nha sĩ thì mới xứng đáng với đứa con gái xinh đẹp, học hành đến nơi đến chốn của mẹ.

Đã mấy lần có người giới thiệu đến, ngành nghề đúng như mẹ muốn, nhưng anh thì Ngọc Ngà chê thấp, vì cô cao thế này, người cô mong đợi phải cao hơn cô ?cái đầu? cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, anh thì tính tình ba hoa, mà cô thì khiêm nhường nói ít.

Cô nói với mẹ con sẽ lấy người nào thích hợp, người mà con rung cảm được, chứ không vì cái nghề của họ.

 


********************

Bà Hảo thấy con về sớm hơn dự tính và nét mặt không vui nên dè dặt hỏi Vinh:

- Con có tìm thấy nhà chị Bông ngay không?

- Chuyện tìm nhà có khó gì đâu mẹ.

- Chắc chị Bông cảm động lắm đây, chẳng phải vì mấy qủa bầu bí vườn nhà, mà vì tấm lòng. Cũng mười mấy năm mới gặp lại nhau chứ ít gì.

- Vâng, vì tấm lòng của mẹ với bà bạn cũ nên con làm cho mẹ vui, Chỉ một lần là đủ rồi.

Thấy con không nói gì thêm bà Hảo hỏi luôn:

- Thế con có gặp Ngọc Ngà, con gái chị Bông không?

- Con đến được một lúc thì cô ta về tới..

Bà Hảo vui mừng hỏi nhanh:

- Hai đứa có chuyện trò gì không? Con thấy Ngọc Ngà thế nào?

Vinh ngạc nhiên:

- Sao mẹ lại quan tâm đến cô ta nhiều thế? Con có để ý đến cô ta mấy đâu.

Bà Hảo được dịp kể:

- Ngày xưa, khi con còn bé, chúng ta sống ở thành phố Arlington, trong cái xóm đạo đó, con cũng đã từng làm bạn với con bé Ngọc Ngà rồi mà con không nhớ sao?.

Vinh tò mò một chút:

- Con có nhớ đã sống ở một nơi gần nhà thờ, ngôi nhà thờ ấy to lớn có sân trước và sân sau rất rộng, và con có nhiều bạn cùng chơi đùa. Nhưng con không nhớ Ngọc Ngà là ai?

- Đúng thế, những đứa trẻ con thường bỏ ra ngoài khi sắp tan buổi lễ để chơi đùa với nhau, con và Ngọc Ngà cũng thế, cái con bé có đôi môi cong cớn đấy.

Vinh ngẫm nghĩ một chút rồi reo lên:

- Mẹ nhắc tới con bé cong môi là con hình dung ra nó rồi, con hay chọc ghẹo nó là con môi cong? vì ngày ấy nó đanh đá hiếp đáp con. Chơi trò chạy đuổi nhau, nó chân dài chạy nhanh lần nào cũng tóm được con, dù chân con cũng dài không kém gì nó.

- Ừ, con hay mách mẹ nó sảnh sẹ với con, vào trong nhà thờ cũng xí chỗ ngồi trước. Gớm, con bé thua con 2-3 tuổi mà cứ ăn hiếp anh.

Vinh lẩm bẩm:

- Thì ra thế, sau bao nhiêu năm gặp lại con môi cong ấy vẫn như xưa.

- Nghĩa là sao hở con?

- Cô ta vẫn có vẻ đanh đá và khó ưa. Chào nhau xong cô ta lạnh lùng đi vào trong nhà, và con cũng ra về ngay. Đúng là người ta có thể dời cả núi non nhưng cá tính con người thì khó thay đổi.

Bà Hảo lo lắng:

- Sao con vội kết luận thế? Hôm mẹ gặp lại Ngọc Ngà ở nhà thờ trông nó xinh đẹp dịu dàng và thân thiện lắm mà. Chắc phải có lý do gì đấy?

Vinh nhún vai:

- Điều ấy không liên quan tới con.

Gia đình bà Hảo đã rời khỏi thành phố Arlington về tiểu bang khác để gần gũi thân nhân và có cơ hội cho công ăn việc làm. Hơn 17 năm sau, vợ chồng bà lại theo công việc của con cái đưa đẩy trở về sống ở thành phố Garland, tiểu bang Texas được mấy tháng nay. Bà Hảo đến nhà thờ Arlington đi lễ ngày Chủ Nhật là để thăm lại những người quen xưa, những kỷ niệm cũ.

Tan lễ bà Hảo gặp bà Bông, cả hai vui vẻ hỏi thăm nhau. Hôm ấy cô Ngọc Ngà đi lễ cùng với mẹ, cô chào bà Hảo xong, thì ra nói chuyện với mấy người bạn thân của mình trong khi chờ đợi mẹ để cùng ra về.

Bà Hảo sửng sốt khi thấy Ngọc Ngà, con bé gầy nhăng nhẳng và môi cong thuở nào hay theo cha mẹ đi lễ nhà thờ ngày Chủ Nhật bây giờ đã là một cô gái xinh đẹp, cao ráo. Đôi môi cô vẫn cong nhưng gợi cảm làm sao.

Bà Bông lại được dịp khoe con gái như đã từng khoe bấy lâu nay với bất cứ ai khi có thể:

- Cháu Ngọc Ngà học xong Master ngành Business và đang làm cho một hãng lớn ở thành phố Dallas, nó chưa từng có người yêu, học hành xong là đi làm chứ không biết ăn chơi đua đòi như các cô gái khác thời đại này.

Đó là chiêu bài tìm bạn bốn phươn giùm con của bà Bông, các ông bà bạn sẽ biết con gái bà đẹp, có học, có công ăn việc làm tốt và nết na ngoan ngoãn. Họ không có con trai để cưới Ngọc Ngà về làm dâu thì cũng có cháu trai, hay sẽ giới thiệu cho con cái của bè bạn khác.

Ngay tức khắc bà Hảo chấm Ngọc Ngà cho Vinh con trai mình, bà dặn dò bà Bông và cũng khéo léo khoe con:

- Chị để dành con Ngọc Ngà cho thằng Vinh nhà tôi nhé. Nó là bác sĩ và chưa có người yêu. Hai đứa cùng cao ráo, đứa đẹp trai đứa xinh gái. Thật đẹp đôi.

Bà Bông mừng thầm như mở cờ trong bụng, bất cứ chàng trai tử tế nào trong ngành y, nha, dược đều thuộc diện ưu tiên kén rể của bà. Thật không uổng công bà đã quảng cáo cho con.

Bà Bông hớn hở gợi ý:

- Mình tìm cách nào cho hai đứa gặp nhau một cách tự nhiên, trai gái lớn lên ở Mỹ không như mình ngày xưa ở Việt Nam, con Ngọc Ngà không thích mai mối, giới thiệu gì hết, có vài đám như thế nó đều chối phăng.

Bà Hảo đồng ý với bà Bông:

- Thằng Vinh nhà tôi cũng thế. Tôi cũng muốn để cho thằng Vinh làm quen Ngọc Ngà một cách tự nhiên. Được rồi tôi đã có cách, cuối tuần sau tôi sẽ sai thằng Vinh mang ít rau qủa vườn nhà trồng, trước là biếu chị làm qùa, sau là có cớ cho chúng gặp mặt nhau. Trai tài gái sắc sẽ thích nhau ngay lần đầu gặp gỡ cho mà xem, có khi còn đòi chúng ta tổ chức đám cưới sớm đấy.

Bà Bông hoan hỉ:

- Tôi sẽ không hé miệng cho Ngọc Ngà biết ý định của chúng ta.

- Tôi cũng thế!.

Tuần sau bà Hảo ra vườn cắt vài quả bầu qủa bí tươi ngon nhất, và cho Vinh địa chỉ nhà bà Bông, bà nói thật tự nhiên:

- Vườn rau nhà mình tươi tốt qúa, ăn không kịp, con mang một ít xuống thành phố Arlington tặng cho một nhà quen giùm mẹ, Chủ Nhật rồi mẹ đi lễ nhà thờ Arlington gặp lại bạn cũ, món qùa chẳng đáng gía nhưng mình có tấm lòng con ạ. Mẹ bận đi ăn giỗ nhà một người bạn ở đây nên không cùng đi với con được.

Lớn lên ở Mỹ, vô tư và thành thật Vinh không hề thắc mắc hay ngạc nhiên dù phải lái xe từ thành phố Garland đến Arlington cả giờ đồng hồ chỉ vì món qùa nhỏ này. Anh nghĩ mẹ gặp lại bạn cũ thì mừng vui và qúy bạn thế thôi..

************************

Ngọc Ngà trang điểm xong cô mặc chiếc váy màu hồng. Chiều nay cô sẽ làm phù dâu cho đám cưới người bạn thân của mình .

Xinh đẹp tươi trẻ Ngọc Ngà tự tin bước xuống lầu. Bà Bông ngắm con khen và âu yếm dặn dò:

- Chiều nay chắc sẽ có nhiều anh làm quen với con đấy. Ai quen thì cứ quen và tìm hiểu thêm con nhé.? Đấy, bạn bè con lần lượt lên xe hoa cả rồỉ

Cô thích chọc mẹ:

- Tìm hiểu về ngành nghề của anh ấy hở mẹ?

- Con đừng đùa, điều ấy thực tế đấy. Chẳng lẽ con quan tâm đến một người mà không cần biết anh ta là ai, làm gì?

- Nhưng nếu anh ta không trong ngành y nha dược thì sao? mẹ có vui lòng cho con quen không?

Bà Bông chép miệng phân trần:

- Mẹ có bắt con phải lấy người y nha dược đâu, nhưng được thì càng tốt, ai chẳng muốn con gái mình lấy được tấm chồng giỏi giang làm ra tiền của, nếu không thì cũng chẳng sao, miễn là có ăn học và là người tử tế.

- Hình như mỗi năm con thêm một tuổi mà vẫn ế, chưa có người yêu nên mẹ hạ bớt tiêu chuẩn kén rể, phải không?. Vâng, nói chung loại người này cũng khó kiếm chứ không phải mình muốn là được. Điều trước tiên là con tim mình phải rung cảm vì họ?

Bà Bông phân trần thêm:

- Với lại cái mẹ lo cho con là con gái chỉ có một thời lộng lẫy, để qua đi sẽ không còn nhiều cơ hội cho con chọn lựa nữa.

- Con cám ơn mẹ đã lo cho con.

Ngọc Ngà đến nhà hàng Hoa Hồng đã gặp cô dâu, chú rể, nhưng khách khứa thì chưa đến giờ, mà dù có đến giờ mời ghi trong thiệp thì không phải tất cả đều đến đúng giờ, mà có nhiều người còn cố tình đến trễ để trừ hao khỏi phải đợi chờ người đến trễ khác. Vì ai cũng nghĩ thế nên cái vòng luẩn quẩn đi trễ này muôn đời không thay đổi được.

Ngọc Ngà đang loay hoay sửa lại vài nếp áo váy của cô dâu thì chú rể lên tiếng:

- Giới thiệu với phù dâu đây là phù rể của chúng tôi hôm nay.

Ngọc Ngà quay người lại, bốn mắt cùng nhìn nhau ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.

- Thì ra là cô?

- Thì ra là anh?

- Tại sao cô lại ở đây?

- Tại sao anh cũng ở đây?

Rồi cả hai cùng bật cười vì sự ngạc nhiên đến ngớ ngẩn của mình

Chú rể cũng ngạc nhiên như thế:

- Thì ra là hai người đã quen nhau trước?

- Nói quen trước hay chưa quen cũng đều đúng cả. Tôi biết cô ấy tên là Ngọc Ngà.

- Vâng, tôi cũng nhớ tên anh ấy là Vinh

Chú rể nhìn cô dâu vui đùa:

- Anh không hiểu nổi ?. Em ơi, biết đâu hôm nay lại là duyên kỳ ngộ của hai người bạn thân của chúng mình nhỉ?

Từ hôm gặp Vinh ở nhà mình Ngọc Ngà đã cảm thấy áy náy và ân hận vì đã cư xử không phải với anh, cô đã không làm tròn cái lịch sự tối thiểu khi khách đến nhà. Hình ảnh chàng trai hiền lành khiêm tốn chào mẹ cô ra về đã làm cô trăn trở nuối tiếc vu vơ, cô luôn nghĩ mình mắc nợ anh một lời xin lỗi, chỉ mong ước có ngày gặp lại anh để nói lời xin lỗi cho nhẹ lòng.

Thế mà đã gần một năm trôi qua. Không ngờ được gặp lại anh hi hữu như hôm nay.

Khách khứa lần lượt đến, dù kẻ trước người sau thì tiệc cưới cũng bắt đầu. Tưng bừng và vui vẻ, cô dâu chú rể đi tới bàn nào là có phù dâu phù rể cùng theo, nên Ngọc Ngà và Vinh luôn gần gũi bên nhau.

Mãi khi đến giữa tiệc cưới thì cô dâu chú rể và phù dâu phù rể mới được ngồi vào bàn ăn uống, tuy rất mệt nhưng cũng rất vui. Ngọc Ngà và Vinh ngồi cạnh nhau, Vinh chăm sóc cho cô từng chút một, không thua gì chú rể đang chăm sóc cho cô dâu. Trong từng cử chỉ, từng ánh mắt nhìn nhau họ như gần gũi nhau hơn và thân nhau hơn.

Bây giờ Ngọc Ngà mới ấp úng:

- Anh Vinh, em xin lỗi anh, dù đã qua lâu rồi cái hôm ở nhà em.

Vinh ngắt ngang:

- Có phải hôm ấy em đang bực mình điều gì không?

Cô nhìn anh ngạc nhiên và thán phục:

- Sao anh đoán hay thế?

- Ai cũng có thể đoán được, vì chẳng có lý do gì mà em lại có thái độ lạnh lùng ghét anh đến thế.

- Có phải anh đến nhà em do mẹ anh và mẹ em sắp đặt không? Em không thích thế đâu.

- Không, không bao giờ, anh chỉ biết một điều là mẹ anh nhờ anh mang mấy qủa bầu bí đến nhà tặng mẹ em thôi. Không ai nói với anh về cô Ngọc Ngà cả.

- Nếu thế em xin lỗi anh thêm một lần nữa, vì em đã đoán sai.

Vinh chợt reo lên:

- Có thể là em đóan đúng, có sự sắp đặt nào đó giữa hai bà mẹ của chúng ta. Hèn gì khi anh trở về nhà mẹ anh cứ tìm cách hỏi về em. Anh cũng giống y như em, không thích sự sắp đặt của người khác, những sự quen biết hay chuyện tình cảm tự nhiên vẫn hay hơn, có duyên thì sẽ gặp nhau, như ngày hôm nay không hẹn mà anh lại gặp được em.

Rồi anh hạ giọng ngọt ngào:

- Và thật sự hôm nay em mới là em, một cô gái xinh đẹp và dịu dàng đáng mến.

- Cám ơn anh đã tặng em những lời khen.

- Em bây giờ khác ngày xưa nhiều lắm?

Cô mở to đôi mắt nhìn anh và đôi môi cô cong cong hé mở duyên dáng :

- Anh làm như chúng ta quen nhau từ thuở nào ?

- Chính thế, chúng ta từng lạ bạn hàng xóm thời thơ ấu đấy, nhưng năm anh 10 tuổi đã rời khỏi thành phố này, em nhỏ tuổi hơn nên chắc không còn nhớ gì về anh đâu. Em cứ về hỏi mẹ em đi.

- Thật vậy hở anh?

- Ừ, nhờ mẹ anh nhắc lại, anh nhớ ra nhiều kỷ niệm về em nữa kìa, như thế chúng ta chẳng là có duyên làm bạn với nhau từ lâu rồi sao?

Anh nâng ly rượu và nói:

- Em hãy nâng ly lên cùng anh, chúng ta uống chút rượu mừng tình bạn từ ngày xưa và ngày hội ngộ này.



Xung quanh họ tiệc cưới vẫn ồn ào tưng bừng, những gương mặt, những nụ cười chung vui, nhưng có hai người cảm thấy trong mỗi trái tim mình có một niềm vui riêng. Trong ồn ào ấy, tiếng Vinh vừa đủ cho một mình Ngọc Ngà nghe thấy:

- Mùa hạ năm nay anh sẽ được phép mang những qủa bầu qủa bí vườn nhà anh đến tặng nhà em không?

Ngọc Ngà nhắp một chút rượu và thân mến nhìn anh qua màu rượu đỏ nâu sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt:

- Vâng, chẳng những mẹ em thích mà em cũng thích ăn những rau qủa trồng trong vườn nhà lắm anh ạ.

Nguyễn Thị Thanh Dương

 

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.