TKH - banner 01

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

 

(Tiếp theo Người Số Đỏ)

Nguyên đưa mấy em ra xe về quê nhà, anh dự định hôm nay nghỉ ngơi trọn ngày, vì còn ngầy ngật bởi tiệc rượu hồi hôm. Nằm một chốc lại có tiếng kêu cửa của người đàn bà có giọng quen quen. Nguyên vừa mở cửa đã nghe tiếng trách móc của Hoa, chủ miếng vườn cận nhà, Nguyên vài lần tiếp chuyện với Hoa khi cô đến làm cỏ vườn.

- Mấy tuần rồi, hôm nay mới gặp được chú.

Nguyên chào hỏi lịch sự, vừa phủi bụi ghế vừa mời khách trong cử chỉ hết sức ga-lăng

- Hân hạnh được tiếp cô tại đây, mời cô ngồi

 Nguyên nói tiếp

- Xin lỗi cô Hoa tôi xin chỉnh về cách gọi của cô: Bộ tôi già lắm sao cô vẫn một điểu chú hai điều chú. Ngòai đại danh từ chú ra cô không còn tiếng nào khác sao ?

Hoa cũng không kém:

- Bây giờ em phải gọi bằng bác hay ông?

- Cô lại rủa cho tôi mau chết rồi.

Hoa cười và đến sát bên Nguyên;

- Em gọi bằng anh chịu chưa?

- Phải vậy nghe mới thân. À nầy cô Hoa tìm tôi có việc chi?

Hoa ngập ngừng:

- Thú thật với anh, chồng em đã vượt biên gần năm năm rồi, chắc không lâu mẹ con em sẽ được bảo lãnh sang Mỹ định cư.

- Xin chúc mừng cho Hoa

Hoa nói tiếp:

- Như anh biết miếng vườn sát nhà anh gồm sáu công, em đã mướn lên liếp trồng chuối, mít. Chuối bắt đầu có buồng, mít có lẽ năm tới có trái. Em muốn sang lại nhưng không biết ai hay là anh mua đi em để rẻ cho.

Nguyên cũng ao ước được miếng vườn nầy từ khi anh mới đến, nhưng Nguyên không dám bộp chộp sợ thiên hạ nghỉ mình có tiền, có của thì chắc gặp khó khăn dài dài.

Nguyên hỏi thử giá để trong tương lai anh liệu định

- Cô Hoa định sang lại bao nhiêu? Có cho trả góp không?

Có lẽ câu đùa không thích hợp nên Hoa không còn cười, mặt nghiêm lại

- Nếu anh mua em để bốn cây, trả trước ba cây còn một cây từ từ trả cũng được

- Tiếc quá, tôi lỡ khẩn hai mẫu đất ở làng bên, tiền bạc dồn vô đó hết, tuy nhiên tôi vẫn thích miếng vườn nầy. Nếu cô để thư thả xem tôi mượn được tiền hay không, rồi sẽ tính tới..

- Em sẽ đợi bao lâu

- Cái đó còn tùy người ta có chịu cho tôi mượn hay không. Tôi sẽ viết thư sang Mỹ mượn tiền của hai chú em họ

- Em mong anh mượn được tiền.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng những tiếng cười dòn của Hoa. Trước khi về Hoa còn nói ;

- Em hy vọng anh sẽ mua miếng vườn nầy, em nghĩ nó có duyên với anh.

Lâu lâu mới nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày, Nguyên thấy nó dài lê thê, chàng định ra tưới mấy cây mới trồng.   Ông trưởng ấp tới, anh tưởng là mời hội họp, nhưng ông ta mời chiều qua nhà ông nhậu chơi. Khi ông ra về Nguyên lại thắc mắc, chắc là có chuyện gì chớ không lý kêu mình nhậu khơi khơi sao.

Chiều đến Nguyên qua nhà ông trưởng ấp, nhậu khô sặc rằng trộn gỏi. Uống vài ly  ông mở lời: nhờ Nguyên kèm giùm Anh văn cho cô con gái học lớp Tám.  Môn Anh văn và Việt văn cháu có điểm tệ quá sợ sang năm khó thi đậu. Ông tha thiết mong Nguyên nhận lời giùm. Nguyên định từ chối, nhưng thấy con bé nhìn chàng như cầu khẩn, chàng thấy tội nghiệp. Nhớ hồi học tiểu học Nguyên cũng từng bị thầy giáo trù dập, khiến chàng chán nãn định bỏ học, may có bác hàng xóm can ngăn, tận tình giúp đỡ, Nguyên như vớ được cái phao và từ ấy anh quyết chí học tập. Cháu bé này chắc cũng như mình hồi trước, tại sao mình không đưa tay cứu vớt nó. Đó là lý do thứ nhứt, lý do thứ hai là Nguyên muốn mua miếng vườn của Hoa, nếu mình dạy giùm con ông trưởng ấp thì việc mua lại miếng đất sẽ dễ dàng hơn. Những gia đình sắp đi định cư cần bán đất, vườn, thường thì giá rẻ, bán được hay không phần lớn do chính quyền địa phương. Nếu lúc nầy mua vườn đất của những người sắp đi định cư, giá rẻ rồi mình chịu khó sửa sang hoặc trồng trọt chút đỉnh đợi dịp bán lại chắc lợi to…

Do vậy chàng định dạy giúp con bé, Nguyên chỉ cần ông trưởng ấp sắm cho chàng tấm bảng đen và một hộp phấn. Chàng dạy mỗi tuần khỏang bốn hoặc sáu giờ tại nhà chàng cho tới khi trường của Mỹ Lệ khai giảng.

Nguyên nghỉ dạy, lúa thần nông bắt đầu thu họach, anh tìm công cắt trong xóm và ấp lân cận. Nguyên sắp đặt cắt lúa và mướn chở về nhà cùng ngày. Lúa trúng ngòai mong đợi của Nguyên. Trong ấp người ta đồn là Nguyên có tay làm ruộng, không cần phân bón, lúa vẫn trúng.

 Suốt lúa phơi hai nắng, bà con bắt đầu đến xin đổi lúa làm giống. Nguyên chừa chừng chục giạ còn bao nhiêu chở xuống xã bán hết.

Một hôm Nguyên hỏi Hoa định giá lại miếng đất, chàng yêu cầu Hoa cho ông truởng ấp Năm biết. Nàng nói:

- Em đã ngỏ ý rồi, sau khi biết anh muốn mua, anh Năm nói không có gì trở ngại.

Hiểu được việc sang nhượng dễ dàng nhưng Nguyên còn tìm cách chọc cô này;

- Cái vụ trả góp, cô định thế nào?

Hoa còn trù trừ, Nguyên tiếp luôn:

- Nếu lỡ không trả đúng hẹn thì sao/

- Thì bị phạt chớ sao?

- Phạt thế nào - có phạt hôn không?

- Bộ ngu sao phạt kiểu đó

- Vậy cô định ra sao? Chứ tôi biết chắc tôi sẽ trễ hạn khi thiếu nợ.

Hoa chẳng trả lời , bất thần nàng tiến sát bên Nguyên ôm chàng hôn. Hai người dính vào nhau như chưa bao giờ được hôn, cả hai đang ngất ngây trong men tình;

Sóng tình dường đã siêu siêu

Xem trong âu yếm có chiều lả lơi

Chợt hai con chó hực hực và chạy ra ngòai, biết là có khách lạ đến, Nguyên chỉnh đốn lại tư thế ra tiếp. Ông khách trạc bốn mươi, sau khi uống trà, ông ta vào đề:

- Tôi cần bán năm công vườn cạnh nhà anh. Miếng vườn này do cô dượng tôi vượt biên để lại . Dượng tôi người Tàu đăng ký đi chánh thức. Gia đình cô dượng vừa ra khơi thì tàu bị chìm. Cô dượng tôi và cả trăm người đều chết.

Nguyên hỏi giá miếng vườn:

- Ông định bán bao nhiêu?

- Tôi bán hai cây vàng, bao luôn thuế .

Nguyên hẹn trong mười ngày sẽ trả lời.

Buổi chiều hôm đó vợ chồng ông trưởng ấp tới nhà thăm. Ông bà cho biết cô con gái Mỹ Lệ kỳ nầy học khá lắm, cháu tiến bộ ngòai sự tưởng tượng của thầy cô. Ông bà ngồi uống trà và nói chuyện cởi mở. Chủ ấp Năm ra sân quăng tàn thuốc đồng thời ngắm nhìn xung quanh nhà Nguyên đọan ông lên tiếng:

- Miếng vườn cỏ mù mịt kế nhà anh cần bán, có tiền anh nên mua cho tiện. Nguyên biết chắc ông chủ miếng vườn này đã hứa sao đó với Năm nên anh ta có vẽ sốt sắng

-Tôi đủ khả năng canh tác thêm, nhưng tôi chưa thực sự đứng tên  miếng đất nào nên vay tiền của nhà nước chắc không được rồi. chỉ vay của bà con thôi.. Để xem bà con có ai tin tôi không rồi mới định sau

Chuyện trò một chốc vợ chồng trưởng ấp Năm ra về. Hai ông bà xin Nguyên xem Mỹ Lệ như con cái trong nhà. Cháu nó học hành nên thân, phần lớn nhờ công ơn của Nguyên.

Sau khi sạ lúa vụ hai Nguyên tương đối nhàn nhã, giăng câu giăng lưới kiếm thêm tiền. Đi chợ bán cá xong, Nguyên ra quán cà phê nhâm nhi cà phê đắng, phì phà thuốc, thả hồn về Vĩnh long. Anh nhớ những ngày học tiểu học với Hòan, nhớ lúc ở Thiềng Đức nổi danh với nghề cạo gió. Anh chép miệng thầm nói: Thắm thóat đã mấy mươi năm rồi, rốt cuộc tay trắng vẫn hườn trắng tay. Nguyên mãi mê dệt mộng giữa ban ngày, trong lúc đó người đàn bà bàn bên cạnh nhìn chầm chập vào anh. Có lẽ không chờ đợi được nữa bà tiến sang lễ phép hỏi Nguyên:

- Xin lỗi ông có phải là Nguyên không?

  Giật minh Nguyên nhìn thẳng vào mặt người đàn bà gật đầu và lên tiếng

- Dạ phải , bà dường như là Thơm

Người đàn bà đánh mạnh vào tay Nguyên trong cử chỉ hết sức vui mừng:

- Em là Thơm đây, không ngờ lại còn gặp anh nơi đèo heo hút gió nầy

Qua phút giây mừng vui, bây giờ giọng Thơm trầm xuống như sợ ai nghe thấy. Bà xin địa chỉ của Nguyên để đến thăm chàng. Nguyên hỏi lại chỗ ở, Thơm nói sang chuyện khác

 - Anh ở nhà với ai, đến thăm có trở ngại gì không?

Cuộc gặp gở không quá mười phút, Thơm vội vã xuống ghe ra về.

Hai ba ngày sau hình ảnh Thơm cứ mãi lảng vảng trong đầu óc Nguyên, chàng chưa bao giờ coi Thơm là người yêu của mình, mặc dù đã ăn nằm với nàng. Lần gặp lại, tự dưng Nguyên nghe hồn mình xao xuyến. Bây giờ giả sử Thơm đề nghị chung sống với anh, chưa biết anh xử trí ra sao. Ngòai miệt mài với công việc, nay trong những giây phút rổi rảnh, Nguyên mới thật sự thấy mình cô đơn.

Bỗng nhiên hai con chó cưng cùng chạy nhào xuống mé sông, Nguyên lẩm bẩm, điệu nầy chắc người lạ, chàng bỏ cái dá đang cầm lững thững theo hai con chó xem ai đến. Một người đàn bà ăn vận sang trọng hơn dân chúng vùng nầy, hai con chó không sủa nhưng đứng canh chừng như không cho khách bước lên nhà chủ nó. Nguyên la chó, chàng đến nơi giọng mừng rỡ:

- Thơm, anh không ngờ là em !

Thơm buộc ghe và bưng một nồi trên tay, nàng bảo Nguyên bưng giúp cái nồi lớn hơn. Nàng dặn chừng:

- Anh cẩn thận nồi đầy lắm

Vào nhà, Thơm và Nguyên đem hai nồi đặt vào bếp, nàng bảo Nguyên:

- Anh dẫn em xem giang sơn của anh.

Nguyên chỉ nàng miếng đất, nàng nói

- Em thấy miếng đất nầy quá nhỏ với anh. Sao anh không tìm chỗ rộng hơn

Nguyên cầm tay nàng dìu vào nhà và kể hết khúc nôi từ khi vắng nàng đến nay. Nàng hỏi khu nầy có nhiều người vượt biên không?

- Ấp nầy dân chúng  đi tìm tự do gần phân nửa

Thơm lộ vẽ vui nói:

- Nếu vậy anh nên mua đất, vườn của họ chắc giá rẻ

- Anh cũng biết vậy, ngặt nỗi anh không tiền, và không biết mua đất có bị làm khó dễ gì không

Thơm trấn an Nguyên;

- Chính quyền mới vừa ra thông cáo kêu gọi mọi người cố gắng canh tác. Em đóan dường như kinh tế kiệt quệ nên họ nới lỏng chủ truơng. Về tiền em giúp anh trong khả năng của em.

Nàng cười cười nói

- Em không đòi vội khi giúp tiền cho anh, cũng không tính lời, chỉ cần anh hứa là khi em già không nơi nương tựa anh hay con cháu của anh cho em một chỗ ở nho nhỏ em cũng vui rồi.

Nguyên ngạc nhiên nghe giọng nói bi quan của Thơm

- Về điều đó em khỏi lo, ngay bây giờ anh đang muốn cùng em sống ở đây trong ngôi nhà xập xệ này. Về tiền bạc, anh gói ghém cũng vừa đủ, vài năm nữa sẽ có huê lợi.

Họ cùng nắm tay nhau lững thững vào nhà. Tới bếp Thơm dở hai nồi ra khoe với Nguyên.

- Suốt ngày hôm qua, em kho cho anh nồi thịt và nồi cá rô. Anh ăn cũng hơn tuần lễ.

Nguyên ôm hôn Thơm, hai người quyện lấy nhau như không rời

- Cám ơn em Thơm, mấy chục năm tnay mới được hôn lại đôi má thân yêu này

- Em cũng nhớ anh vô cùng, kể từ đêm trao thân cho anh, em chỉ cầu mong được gặp lại anh dù chỉ một lần. Ước nguyện của em nay thành sự thật

Có lẽ lời nói không diễn đạt hết nỗi long, họ bày tỏ bằng hành động, lần này phần chủ động là Nguyên  không phải là Thơm như mấy mươi năm về trước. Sau phút giây ân ái Thơm kể lại cuộc đời của nàng từ lúc xa Nguyên. Thơm bỏ ngang việc học may về quê lấy chồng. Chồng nàng là Huyện ủy viên vùng T.B, ông ta là người ơn của ba nàng, tuổi sắp sỉ tuổi ba nàng. Lớn tuổi, lịch lãm khiến cho nàng thỏa mãn trong việc gối chăn nhưng không thể khiến nàng yêu anh ta được. Người Thơm thầm yêu là Nguyên. Năm sau Thơm sanh con. Sau khi sanh nở, Thơm như đẹp ra

Đúng là : gái một con, trông mòn con mắt

Tuấn sợ mất nàng nên ép nàng vào đảng. Đã vào đảng rồi không thể nào Thơm bỏ anh ta về thành được. Ở trong vùng giải phóng biết nàng là bà Huyện Ủy chắc không anh nào dám léng phéng. Thâm ý của Tuấn là thế. Năm con nàng mười lăm tuổi Tuấn dẫn con vào cơ quan cho con “ học làm cách mạng “, chẳng may bị trận bom khiến hai cha con tử vong. Người thư ký của Tuấn săn sóc an ủi Thơm. Không lâu hắn chiếm được thân thể nàng, nhưng hắn không chịu làm đám cưới, hắn viện đủ lý do. Sau 30-4-75 hắn được đề cử tiếp quản tỉnh này, đây cũng là quê hương của hắn. Ít tháng sau hắn cưới vợ. Thấy rõ lòng dạ đểu giả của hắn em vẫn dửng dưng vì thật ra em chưa bao giờ yêu thương hắn. Hắn sợ em quậy nên cấp cho em một ngôi nhà, cho em một mớ tiền và hứa mỗi tháng chu cấp tử tế. Em bây giờ như là vợ hờ của hắn. Hôm bữa gặp anh, em vội vã vì em sợ gặp người của hắn.  Anh ở hàng ngũ đối địch nên hắn sẽ dễ dàng ám hại anh nếu biết tụi mình yêu nhau, với lý cớ đó hắn sẽ trục xuất em ra khỏi nhà.

Việc bị trục xuất ra khỏi nhà không đáng kể, hại anh mới là chuyện em lo. Bây giờ anh đã thấu hiểu cho em chưa?        

Nghe Thơm kể Nguyên thật sự xúc động, anh không ngờ qua bao nhiêu năm xa cách Thơm vẫn nhớ, vẫn yêu anh. Thơm ngồi dậy sửa lại quần áo sắp sửa ra về. Nàng căn dặn Nguyên không nên tìm nàng, lúc nào thuận tiện nàng sẽ đến. Nàng ra về Nguyên buồn buồn trông theo đến khi ghe của nàng khuất hẳn.

Đúng một tuần lễ từ hôm Thơm bất thần đến thăm, đêm nay trăng sáng vằng vặc, ngủ chừng non giấc, Nguyên không còn ngủ được nữa, nằm trằn trọc nhớ Thơm. Nguyên cảm thấy thương yêu Thơm hơn lúc nào hết, từ lúc còn ở nhà trọ đến nay Thơm luôn lo lắng về chuyện ăn uống của Nguyên. Thấy trời cũng gần sáng Nguyên thức dậy nhóm lửa nấu nước pha trà uống, đột nhiên hai con chó từ trong nhà chạy nhào xuống mé sông Nguyên đứng khuất sau vách xem ai tới vào giờ nầy. Người lạ cùng hai con chó đi vào nhà, hai con chó không hậm hực như khi gặp người lạ. Hai người cùng phát ra hai tiếng tỏ vẽ ngạc nhiên :

- Anh…Em…

Cả hai cùng dìu nhau vào nhà. Thơm vào buồng ngủ của Nguyên và quăng giõ xách, rảnh tay nàng mới bắt đầu ôm hôn Nguyên tới tấp. Nàng nói:

- Mới vắng nhau một tuần mà em nhớ anh muốn chết! 

Nguyên phụ họa

- Anh cũng nhớ em. Dường như linh tính, anh thức tự nảy giờ nấu trà chờ em đây. Ra trước uống trà nàng cho biết:

- Trong giõ xách em đựng đủ số tiền để anh mua vườn đất dưỡng già. Đừng quá vất vã nữa, anh đã khổ sở từ lúc còn nhỏ, giờ phải nghỉ ngơi. Chắc lâu lắm em mới đi thăm anh. Cũng có thể chúng ta không còn gặp nhau nữa.

- Thơm em nói gì nghe như là điềm không hay

Thơm thuật lại :

- Thằng Bình, chồng hờ của em bị dính vào nhiều chuyện, nhưng quan trọng hơn hết là giết người và tham nhũng, Bình có thể bị tống giam để điều tra. Người thân tín của em vừa báo tin hồi tối. Em lo lắng có thể bị liên lụy vì em biết quá nhiều về hành động của Bình

Nguyên an ủi:

- Chắc không đến nổi nào

Thơm buồn rầu nói;

- Anh chưa biết tụi này, khi điều tra chúng moi tận kẻ tóc

Nói xong Thơm ôm chầm lấy Nguyên như cần sự che chở, Nguyên thấy vai mình thấm nước mắt Thơm:

Thơm quẹt vội nước mắt dặn Nguyên

- Anh nhớ điều nầy: nếu em bị bắt tuyệt đối không được đi thăm hay hỏi tin tức bất cứ với ai

Hắng giọng Thơm nói tiếp

- Lỡ em chết cũng đừng tới đưa đám. Tụi này luôn rình rập những lúc ta không đề phòng. Nhớ lời em…

Thơm hôn Nguyên, hôn thật sâu không muốn buông. Nàng nói trong tiếng thổn thức:

- Từ gỉả anh…anh bảo trọng…

Nàng vội vã xuống ghe nổ máy từ từ khuất dạng. Nguyên ngẩn ngơ trông theo. Nguyên tới lui quanh nhà nhớ từng lời dặn dò của Thơm. Chàng lý luận, nếu can tội đồng lỏa tham nhũng bị tù là cùng sao Thơm làm như là sắp vĩnh biệt, mong nàng gặp may mắn. Nàng chính là người ơn, người tình thủy chung dù chàng không một lời hứa hẹn. Nhớ cái giõ xách, chàng vào giường lấy ra xem thử: phía trên phủ giấy báo, kế đó là mười bó tiền, rồi là vàng. Đếm thử là năm chục cây Nguyên tìm chỗ dấu số vàng, cất bớt tiền mặt, chỉ chừa hai bó nịch bằng thun.


Nguyên mua hai miếng đất cạnh nhà đem xuống xã sang tên dễ dàng. Làm sổ đỏ (bằng khóan đất hồi trước)  phải đem lên Huyện. Nguyên đóng lệ phí như qui định và ngồi chờ,  vô tình chàng đọc tờ Tin Sáng, tờ báo địa phương trong đó đăng tin Thơm chết tại nhà nàng ở số… nguyên nhân chưa rõ.  Đọc tin đau thương nầy Nguyên sửng sốt. Không ngờ những lời nói của Thơm tuần trước là lời trối. Nguyên cố trấn tỉnh mà nước mắt vẫn tuôn tràn. Anh phải ra ngòai sợ người ở văn phòng thấy được tình cảm của mình. Nguyên đi thẩn thờ nhớ lại từng cử chỉ của Thơm. Anh thật sự xúc động. Nguyên vào quán cà phê kêu ly cà phê đá mục đích là dùng mấy cục nước đá rửa mặt mày cho tươi tỉnh, mọi nhớ thương phải nén lại. Chàng gọi tính tiền không quên mua gói thuốc có cán làm quà cho chú cán bộ duyệt xét hồ sơ. Mười một giờ Nguyên nhận được sổ đỏ hay bằng khóan. Chàng rảo qua chợ Huyện xem có gì cần mua, chả có gì. Tiếng là chợ Huyện nhưng cũng không khá hơn chợ xã là mấy. Chàng mua thịt quay dự định về cúng Thơm. Chàng đến chỗ bán báo tìm mua số mới. Báo mới chưa phát hành. Nguyên mang nổi ấm ức xuống ghe về nhà. Tới nhà chỉ hai con chó cưng chạy xuống mừng. Phía nhà Thấm nghe có tiếng cãi vã dường như là tiếng đòi nợ. Chàng dự định mai chiều sẽ hỏi Thấm có cần giúp đỡ không. Thơm đem tiền bạc giúp, hy vọng mình bớt cực khổ, càng nghỉ càng nhớ nàng. Chắc là Nguyên phải tìm việc gì đó làm cật lực hy vọng lòng thương nhớ vơi đi theo thời gian.

Nguyên ra vườn cắt mớ rau thơm, vô nhà xắt thịt quay đơm ra dĩa dọn lên cúng Thơm. Chàng lâm râm khấn vái nhắc lại từ lúc gặp nhau rồi xa cách, những ân tình chàng còn nợ Thơm. Càng nhắc tới nước mắt Nguyên chảy dài. Đây là lần đầu Nguyên khóc thương cho người tình. 

Hoa đã lên đường đi định cư. Nhìn tới ngó lui chỉ còn Thấm, Nguyên đề nghị Thấm về sống chung, khi nào có giấy xuất cảnh thì cứ đi. Thấm đồng ý, cuộc sống chồng vợ ít ra cũng ba năm (Thấm cũng có con vượt biên, nàng cũng đợi ngày rời xứ). Nguyên sống hạnh phúc bên Thấm cho đến khi nào nàng ra đi

Hai năm sau Nguyên trở thành ông chủ, huê lợi vô đều hàng tháng. Chỉ tội cho Thơm để lại tiền bạc cho Nguyên mà nàng không còn nữa.

 Viết xong Sept  02-2014

Nguyễn Thành Sơn

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.