Đọc bài Nhớ Quá Sài gòn,tôi ghi lem nhem đôi dòng góp vui với bà con. Tôi định đi nghi lại đọc bài xưa và nay qua tranh của ĐCL. Cô bé trong thơ có bùa phép gì khi cười khiến thiên hạ ".chết tươi".Cô tiết lộ với người tình: muốn tán tỉnh cô phải nhờ mai mối chứ không thể chọc ghẹo mà thành công. Cũng ý tứ!. Ngày nay khi cô cười "thiên hạ sống lại ngay. Tôi tâm đắc câu: "Xưa là nhỏ Nay lưng còng càng...bé" lối chơi chữ qúa hay. Thân chào Á Nghi Nguyễn Thành Sơn
Comments
Rất là dễ thương!
YN