Nắng Đẹp Ngỡ Ngàng & Bẽ Bàng (Thơ)
***
1- Thơ : NẮNG ĐẸP NGỠ NGÀNG (Kim Thành)
Hè đan nắng đẹp ngỡ ngàng
Em vui mặc áo lụa vàng dạo chơi
Lòng rộn ràng, bước chân ngoan
Thoảng cơn gió nhẹ ru mềm phím tơ
Nơi đây tình đẹp như mơ
Mời anh dừng lại bên bờ quế hương
Mời anh uống vạn lời thương
Cùng em dệt mộng cuối đường nở hoa
Đóa hồng nhung vẫn kiêu sa
Giàn thiên lý vẫn ngọc ngà dáng xưa
Nhìn con diều giấy đong đưa
Em nghe tuổi dại nghiêng nghiêng tìm về
Ngày tháng ấy ôi! thần tiên
Em mang guốc mộc đi vào đời anh
Bây giờ tóc chẳng còn xanh
Em gom tình kết thành ngàn ý thơ
Có Bến Đợi, có Trăng Chờ
Có cây phượng tím ngẩn ngơ sớm chiều
Có con chim bắc cầu Kiều
Đậu trên đỉnh nhớ chập chờn sông Tương
Tà dương nắng đẹp còn vương…
Kim Thành
***
2- Thơ : BẼ BÀNG (Kim Thành)
( Viết thay một người bạn )
Trời vào hạ nắng vàng rực rỡ
Sao buồn thương cứ mãi vây quanh
Em giẫm chết trên ngàn kỷ niệm
Tôi âm thầm khóa chặt niềm đau
Nhớ, nhớ mãi một chiều tháng sáu
Em đi về aó trắng bay bay
Mắt ngơ ngác nhìn bờ sông lặng
Nón che nghiêng giấu kín mộng đầy
Thời gian trôi, đời người qua vội
Tưởng rằng quên nhưng vẫn chưa quên
Tim khờ khạo ru tình lãng tử
Hồn lâng lâng theo giấc mơ xanh
Trời vào hạ nghe lòng cung vọng
Đọng trên từng nỗi nhớ em ơi
Nỗi nhớ khôn nguôi, nỗi nhớ dài
Làm vỡ nát tháng ngày còn lại
Thời gian hỡi Xin đi chầm chậm
Cho bẽ bàng chín trái sầu tư
Cho cây thắp sáng đợi chờ
Tình tôi mãi mãi một đời yêu em…
Kim Thành