Quê Hương & Chuyện Nắng Sân Trường (T)
*****
1- Thơ : QUÊ HƯƠNG (Cung Trầm)
(designed by ng.h.)
Cuối Thu lòng bỗng dưng buồn
Trời giăng mây trắng, sương buông phủ đầy
Ly hương kiều ngụ nơi đây
Ôm ghì kỷ niệm bạn, thầy, đồng môn
Nhớ nhà, rất nhớ bà con
Thân bằng quyến thuộc…, héo hon lòng già
Đau như cắt ruột, xẻ da
Âm thầm lặng lẽ sống qua tháng ngày
Biết ai tâm phúc tỏ bày
Rượu bia không uống, vẫn say vì buồn
Buồn nhưng nén lệ đừng tuôn
Bởi buồn thế sự, đâu buồn người thân
Thân nhân lây buồn: bất công
Vậy là ích kỷ, đâu lòng vị tha?
Nên tốt nhất đẩy buồn ra
Giữ niềm vui để cửa nhà ấm êm
Thân, tâm ráng giữ êm đềm
Mượn thơ, nhạc gửi nỗi niềm ưu tư
Cuộc đời tuy thật mà hư
Tưởng hư mà thật, mệt đừ chẳng chơi
Sóng kia còn lúc đầy vơi
Vui, buồn là chuyện người đời, thế thôi
Cuối Thu trời sắp Đông rồi
Tha phương lữ khách rã rời, ngẩn ngơ
Đời còn lại mấy vần thơ
Và một TỔ ẤM bây giờ…QUÊ HƯƠNG!
Cung Trầm
17-11-2024
*****
2- Thơ : CHUYỆN NẮNG SÂN TRƯỜNG (Cung Trầm)
(Designed by ng.h.)
Sân trường nắng ngủ mê say
Trên tà áo trắng gió lay rất tình
Có người thầm lặng ngắm nhìn
Nghe tim rộn rã, cảm tình tơ vương
Trí mộng mơ cõi thiên đường
Có đôi nam nữ yêu thương mặn nồng
Người nữ gọi nam là chồng
Người nam gọi nữ vợ, không ngại ngùng
Cả ngày đầu óc mông lung
Em thì quen quá!. Học chung lớp mà
Nghe lòng có chút xót xa
Nghèo đâu dám tỏ! Thế là tình câm
Đâu ngờ trời đã ban ân
Cho đôi nam nữ tri âm mặn nồng
Sống chung thân mật vợ chồng
Như ngày xưa đã mơ trong nắng vàng
Ôn chuyện xưa thấy ngỡ ngàng
Sao mà nhát gái! Hiên ngang đâu rồi?
Già đầu vẫn nhát thế thôi!
Chỉ dám nhìn vợ, chớ đâu dám nhìn…
Nắng sân trường thuở lặng thinh
Bây giờ ngẫm lại, thật tình, dại ghê
Thầm ghen nắng ngủ say mê
Trên tà áo trắng! Thật quê quá chừng.
Cung Trầm
10-10-2024