Ba Mươi Tháng Tư Làm Sao Quên & Ba Mươi Tháng Tư Nhớ Cơn Mưa Dầm(T)
*****
Thơ : BA MƯƠI THÁNG TƯ LÀM SAO QUÊN ! (DTDB)
Có người bảo: “...Hãy quên đi đừng nhắc
Bảy mươi lăm, nay cũng đã đổi thay
Hãy quên đi, thù hận cũ nhạt phai
Trái hạnh phúc trong tầm tay đón đợi…”
Ba Mươi Tháng Tư! Làm sao quên được?
Ngày cộng tràn vào cưỡng chiếm miền Nam
Ngày máu sử ghi toàn dân mất nước!
Việt Nam đau thương! Thế giới bàng hoàng!
Nhìn nắng nhạt nhòa nghe lòng hiu quạnh
Mây trắng thẩn thờ từng cụm bay xa
Dăm con chim trời xoải dài đôi cánh
Chuông chùa rời rạc trầm bổng ngân nga
Hai mươi tháng tư! Dưỡng thương cả tháng...
Những trận sống còn... quyết giữ non sông
Thương tích đớn đau, sức mòn, lực cạn...
Có đau nào hơn đau đớn cõi lòng!
Hai mốt tháng tư/ Gởi con về ngoại
Đêm từng đêm Cộng nả pháo đạn vào
Tường ngả, nhà nghiêng... lòng dân sợ hãi
Lo buồn nghĩ ngợi... thấu tận Trời cao!
Hăm hai tháng Tư/ Lòng người hỗn loạn
Có tiền: gạo, cá, thịt trử trong nhà...
Nghèo thì bươn chải tìm phương tính toán
Gạo sấy, cơm khô... nguyện khổ sớm qua
Hai ba tháng tư/ Người rủ ra biển
Bởi tình đồng đội, chút nghĩa bạn hiền...
Vết thương chưa lành... dễ bị cảm nhiễm
Nếu thuốc men thiếu, sẽ khổ triền miên!
Ngậm ngùi thố lộ thay lời từ chối...
Bởi chí người trai, nợ nước, tình nhà...
Dạ muốn đi, lòng vấn vương tiếc nuối!
Bước xuống thuyền, sẽ vĩnh viễn chia xa!
Hai bốn tháng Tư/ Nhiều nơi bỏ ngỏ...
Ghét tủi phận mình... thầm trách cao xanh!
Miền Trung, miền Nam, Sài Gòn... ta đó
Người đi lánh nạn... lìa bỏ thị thành...
Pháo đạn ầm đùng... khi màn đen xuống
Hai lăm tháng tư/ Vắng bóng trực thăng
Lợi dụng đêm về ánh trăng chiếu muộn...
Thành phố rung rinh... giặc quyết san bằng
Hai sáu... hai chín bàn giao Chánh phủ...
Trời quang mây tạnh... phút chốc mưa rơi!
Mưa rạc mưa rào mưa như thác lũ...
Đau đớn hồn tôi giông bão tơi bời!
“Ông lớn” lên đài kêu gọi tử thủ...
Hôm sau “ông lớn” vứt mũ chạy làng
Còn “ông lớn” khác ôn tồn khuyến dụ:
“Quân, dân, cán, chính... buông súng đầu hàng”!
Công chức, quân nhân... bị đày cải tạo
Bao người liều thân vượt biển, vượt biên...
Bỏ thây rừng núi... chết tù thảm nảo...
Cộng nô thiu rụi đạo đức thánh hiền...
Ba Mươi Tháng Tư! Ôi còn chi nữa!
Việt Nam gấm hoa thôi đã tan tành
Người chạy lấy thân bỏ nhà, bỏ cửa...
Oán thù hận Cộng... chất ngất trời xanh!
Ba Mươi Tháng Tư! Làm sao quên được?
Đớn đau âm ỉ... Quốc hận dấy lên
Ngày dân tộc Việt bị Cộng cướp nước!
Bọn gây tang tóc! Sẽ phải trả, đền...
Ba Mươi Tháng Tư! Làm sao quên được?
Ngày cộng tràn vào cưỡng chiếm miền Nam
Ngày máu sử ghi toàn dân mất nước!
Việt Nam đau thương! Thế giới bàng hoàng!
Dư Thị Diễm Buồn
*****
2- Thơ : BA MƯƠI THÁNG TƯ NHỚ CƠN MƯA DẦM (DTDB)
“Viết theo tâm sự một nữ tù cải tạo, trại Tiên Lãnh”
Gió bấc lạnh lùng
Rét run cầm cập
Mây xám mông lung
Bầu trời mờ đục
Áo quần tả tơi
Tù nhân di động
Mưa sụt sùi rơi
Gió rít lồng lộng
Họ lầm lủi đi
Không một lời nói
Không buồn nghĩ suy
Không một câu hỏi
Lao động như thoi
Nhọc nhằn dầu dãi
Không được nghỉ ngơi
Mưa tuôn nắng cháy…
Tiên Lãnh ngục tù!
"Anh hùng cải tạo
Đoạt giải luân lưu… "
Chiêu bài tàn bạo!
Giết hại bao người…
Tiếng cầu cứu thất thanh!
“Nữ tù lún bùn!
Hụt hẫng… dưới lảng!”
Cai tù quát nhanh:
“Tất cả câm miệng…!
không cần cứu sống…”
Tù cải tạo mặt tái xanh
Như thây người sắp ngã
Mưa bong bóng lanh chanh…
Mắt lệ khô trắng dã!
Nữ tù hụt hẫng chơi vơi...
“Người nữ tù vùng vẫy dưới bùn…
Lún dần, lún dần…rồi mất hút!”
Lệ rơi mau, uất hận nghẹn ngào
Mưa nặng hột… giông gió thét gào!
Lảng bùn tràn ngập nước mưa dầm
Người nữ tù đã vào lòng đất!
Lệ mưa rơi! Giọt từng giọt thì thầm
Tiên Lãnh ơi! Thống khổ ngất trời xanh!
DƯ THỊ DIỄM BUỒN