Từ Một Tấm Hình Trong Chiến Sử & Tháng Tư Mùa Cũ (T)
*****
1- Thơ: TỪ MỘT TẤM HÌNH TRONG CHIẾN SỬ (Túy Hà)
Tấm Hình người
phụ nữ vô danh
chết khô bên tử lộ
có em thơ đeo bú vú teo
cạn sữa
tấm hình chụp dường như năm đỏ lửa*
hè 72 trên đại lộ kinh hoàng
dư luận trong ngoài xôn xao lên án
ba năm sau tháng tư đen trời đất
ngày ba mươi khói lửa ngút trời
quân gom lại còn đầy khí thế
lệnh ban ra bức tử quy hàng
số phận dân đen nhỏ nhoi nhược tiểu
chưa đánh đã thua trên những bàn cờ
cờ chính trị thay đen đổi trắng
rắn không đầu lúc ấy ai lo
“cái cột đèn có chân cũng chạy”
cũng chỉ vì hai chữ tự do
Đài phát thanh phát bài ‘’…vòng tay lớn’’
của du ca họ trịnh xu thời
khắp đường phố khói tro dồn cục
dân quân ta tan tác chạy lấy người
ra biển lên rừng đều mạt lộ
bầy khỉ người vào thành phố nhởn nhơ
tinh hoa miền Nam kẹt chân ở lại
quân dân cán chính lần lượt vào tù
là tù không án kéo nặng gông cùm.
Cho đến bây giờ gọi là thống nhất.
thống nhất hai miền
chỉ có trên khẩu hiệu
thực chất vẫn lá hai xứ hai nơi
văn hóa nước ta vốn chung một gốc
sao bây giờ tiếng nói khác nhau
người bắc nói như trung hoa á khẩu
người nam ta chân chất trước sau
nên mạnh ai nói nghe tùy ý
cuối cùng như nồi canh hẹ rối tung
và cứ thế ngày qua tháng lại
người việt lưu vong xa xứ ngậm hờn
đếm thời gian từng ngày chua xót
ngậm hờn riêng khó nói nên lời
năm mươi năm nửa vòng thế kỷ
còn gì đâu ngoài nỗi ngậm ngùi
lực bất ý, tòng tâm sao được
thế hệ hai ba đã mờ nhạt cội nguồn
con nước lớn nước ròng ai cũng biết
nhưng ở đây chỉ có nước ròng thôi
và cứ mỗi tháng tư về lại nhớ
những mùa qua chinh chiến điêu tàn
nhớ bạn gần xa một thời chia lửa
nhớ rõ tấm hình bé bú vú khô
Tôi tự nghĩ và thường nhắc lại
dù tôi là người mỹ gốc việt buồn
dù đã xa ngày đau thương mất nước
vẫn còn nguyên bi uất một đoạn đời
tôi xin được cư tang cho tổ quốc
dù chỉ một lần cũng thỏa nguyện dài lâu.
Túy hà
*****
2- Thơ: THÁNG TƯ MÙA CŨ (Túy Hà)
Tháng tư máu lệ, ừ máu lệ
từ trong bi uất- uất hận trào
như cơn địa chấn không ai tưởng
bất ngờ xô ngã miếu đền tan
thành quách chôn vùi
phố phường sụp đổ
như hỏa sơn trào dòng chảy khơi nguồn
lửa. lửa dậy
tàn tro kín đặc.
người lạc người một cuộc bể dâu
quân dân chết trên đường di tản
cũng đành. ừ, cũng đành thôi.
người chết đứng như trời trồng muôn thuở trước
dù trước sau có khác gì đâu
dòng sông máu vẫn sục sôi huyết lệ
vương vãi cung đường là quân dụng quân trang
nghẽn đường xe
vô phương hướng tới
người nối người cứ thế chen lên.
dòng người chạy như dòng sông tắc nghẽn
chật cứng như nêm pháo dập dồn theo
biến cố kinh hoàng chuyển rung trái đất
thế giới nhìn vào máu lửa oan khiên.
nửa thế kỷ sau vết thương còn bọc mủ
những chứng nhân lần lượt ra đi
dọc quan lộ cũng là mê lộ
còn nhớ hay quên những oan khốc không rời
kẻ đã quên vênh vang áo gấm
người chưa quên gặm nhấm niềm đau
ai cũng đúng- ai cũng sai. lạ nhỉ
thời thế lương tâm nhân bản cũng dập vùi.
mỗi tháng tư hằng năm ai cũng nhớ
nhưng vẫn có người cỡi ngựa xem hoa
ai cũng phất cờ
giương cao biểu ngữ
cũng hoan hô đả đảo thét gào
tàn cuộc chơi. cuộc chơi mà như thật
cứ ngỡ mình đang đứng trước trận tiền
mà lại quên cái thời chinh chiến
hô xung phong lại tụt hậu đầu tiên.
vẫn cứ thế hằng năm cứ thế
tháng tư buồn gặm nhắm đời tôi
nhìn bè bạn tay run gối mỏi
tôi lại thương tôi oan khốc ngậm ngùi.
tiếng còi tàu đang gần xa réo gọi
chuyến cuối về ai trước ai sau
tấm vé một chiều về nơi nào ai biết
như tháng tư chạy loạn biết về đâu
mọi con đường đều về thành la mã
riêng đường tôi là vô ngã bất tri.
tháng tư đến tháng tư đi lặng lẽ
vắng, vắng dần những tiếng thân quen
đời mạt lộ bên trời xa viễn xứ
vẫn còn nguyên máu lửa tháng tư đen.
tôi rao bán nỗi buồn tôi chất ngất
sao lạ thay bi uất vẫn còn đầy.
trăm ngưới bán vạn người mua không lạ
chỉ lạ là đường viễn xứ vẫn xa.
túy hà