Dòng Sông Dĩ Vãng - Chương 16
Tóm lược truyện dài DÒNG DÔNG DĨ VÃNG – TG : Lưu Phương Lan

(Designed by Nắng Cali)
Chuyện tình thơ mộng của Khánh, anh chàng sinh viên y khoa con nhà giàu với Phượng, cô nữ sinh con nhà nghèo nhưng rất đẹp. Họ gặp nhau tình cờ và yêu nhau tha thiết. Nhưng cuộc hôn nhân đó không được gia đình Khánh chấp thuận, bởi vì Phượng có một cậu em bị tật nguyền bẩm sinh.
Qua bao nhiêu khó khăn, họ vẫn lấy được nhau, và sống rất hạnh phúc cho tới một ngày khám phá ra Phượng bị mắc bệnh ung thư. Sau khi qua khỏi, Phượng tiếp tục việc học và trở thành một cô giáo rất tận tâm, yêu nghề. Nhưng chỉ được vài năm, ung thư lại tái phát.
Mặc dù là bác sĩ và hết sức thương yêu chăm sóc và chạy chữa cho vợ, nhưng Khánh cũng không thể cứu nàng thoát khỏi tay tử thần. Phượng qua đời sau đó.
Phần thứ hai là cuộc đời của Khánh sau cái chết của người vợ yêu dấu
CHƯƠNG 16
Phượng nằm bệnh viện một tuần lễ. Ngày thứ năm sau cuộc giải phẫu, mới có kết quả của phòng thử nghiệm. Lúc đó Khánh đang ngồi bên giường bệnh của vợ, người y tá vào mời chàng đến phòng làm việc của bác sĩ Gouget. Đúng như ông nghi ngờ, cái bướu là bướu độc. Mặc dù đã tiên đoán từ mấy hôm trước, Khánh vẫn không khỏi bàng hoàng trước bản án tử hình vừa được tuyên bố cho nàng. Không ngờ gì nữa, vợ chàng đã mắc phải căn bệnh nan y ghê gớm nhất, kết quả sẽ là cái chết vô cùng đau đớn. Cảm thấy choáng váng, Khánh đưa hai tay lên ôm đầu. Bác sĩ Gouget chờ cho chàng qua cơn xúc động, rồi mới thở dài, tiếp tục:
“Tuy cái bướu đã được cắt bỏ, nhưng bà ấy cần phải làm hoá trị để phòng ngừa ung thư có thể tái phát.”
Ông nói về lợi hại của phương pháp hoá trị: độc chất của thuốc có thể tiêu diệt những tế bào ung thư còn sót lại, cho chúng khỏi sinh sôi lan tràn, nhưng đồng thời cũng làm tổn thương những tế bào khoẻ mạnh. Hậu quả sẽ làm bệnh nhân rất mệt và xuống tinh thần. Sau cùng, ông kết luận:
“Phải an ủi, khuyến khích và nâng đỡ tinh thần cho bà ấy khỏi suy sụp. Đó là tất cả những gì tôi có thể khuyên anh.”
Khánh cám ơn, rồi bắt tay từ giã và trở về phòng bệnh. Phượng ngước cặp mắt lo lắng nhìn chồng:
“Bác sĩ gọi anh có chuyện gì quan trọng không?”
Khánh buộc lòng phải nói dối:
“Ông ấy nói sau hai tuần, em có thể xuất viện.”
Phượng dễ tin, nên tin ngay được, yên tâm nhắm mắt lại mà nghỉ. Khánh ngồi một lúc, chờ cho nàng chìm vào giấc ngủ, rồi mới ra về. Chàng đã trả phòng tại khách sạn Palace, và thuê phòng tại một khách sạn nhỏ, gần bệnh viện để tiện việc đi lại, từ nay chàng phải tiết kiệm từng đồng, để dành tiền thuốc thang cho vợ. Mười ngày sau, Phượng được xuất viện, Khánh đưa nàng đến chào và cám ơn bác sĩ. Ông bắt tay Khánh, chúc mọi chuyện may mắn, trước khi ra về, còn căn dặn:
“Nghỉ ngơi ít ngày cho khoẻ, anh nhớ đưa chị đi tái khám và chữa trị càng sớm càng tốt.”
Khánh dặn Phượng ngồi chờ để chàng đi kiếm một cái taxi đến phi trường. Lúc trở lại, chàng dìu Phượng lên xe, không để ý đến nét mặt hơi đổi sắc của nàng. Chàng đã mua sẵn hai vé máy bay đi Sài Gòn. Ngày đầu tiên trở về căn nhà nhỏ ấm cúng, Phượng mừng rỡ như người xa nhà đã lâu lắm, nàng lăng xăng đi lại trong nhà, lau bụi bàn ghế. Khánh để yên, không ngăn cản, chàng muốn thấy lại khung cảnh quen thuộc ngày trước. Nhưng đến tối, trước khi đi ngủ, bất chợt Phượng hỏi:
“Bao giờ thì anh sẽ đưa em đi chữa bệnh ung thư?”
Khánh giật mình, mặt tái đi, tim đập loạn. Không dám ngó vợ, chàng ấp úng mãi, mới dám hỏi:
“Vậy là… em đã biết rồi?”
Phượng gật đầu, vắn tắt:
“Em thấy thái độ của anh hơi khác thường, nên trước khi xuất viện em đã hỏi bác sĩ, và ông đã kể hết.”
Khánh thở dài, quả thật chàng đóng kịch rất vụng về, nhưng thôi cũng đỡ cho chàng khỏi phải tự mình tuyên bố bản án tử hình của vợ. Thốt xong câu nói, người Phượng như rũ xuống, dường như bao sức chịu đựng của nàng đều đã hết. Phượng úp mặt vào hai bàn tay, cố nén không khóc, nhưng sự dồn nén làm toàn thân nàng run lên. Khánh vội vã đưa tay ra đỡ và ôm nàng thật chặt. Phượng run rẩy trong tay chồng, bấy giờ nước mắt nàng mới đổ xuống như mưa. Lòng đau như dao cắt, Khánh không biết phải dùng lời gì để an ủi vợ, chàng dìu nàng ngồi xuống, đợi cho nàng qua cơn nức nở, rồi mới nhẹ nhàng dỗ dành:
“Có anh ở bên cạnh, em đừng sợ. Anh sẽ lo cho em, anh sẽ chia sẻ với em mọi thứ. Chúng ta là vợ chồng, gánh nặng xẻ đôi, hai người cùng vác sẽ nhẹ hơn là một người, phải không em?”
Phượng cảm động rơm rớm nước mắt:
“Không ngờ đời em lại ra nông nỗi này, thật tội cho anh.” Nàng nhìn chồng bằng ánh mắt rất buồn “còn ba em… em muốn về thăm ông trước khi phải làm hoá trị, anh cho em đi nhé?”
“Ừ, anh sẽ đưa em đi.”
“Không biết em có đủ can đảm báo tin cho ba em không? sợ ông chịu không nổi. Tội nghiệp, cuộc đời ba em đã có quá nhiều bất hạnh rồi, bây giờ lại thêm tin này nữa…”
Khánh nắm lấy bàn tay nhớp mồ hôi của nàng, thở dài:
“Anh sẽ nói thay em.”
Ông Hanh đón nhận tin dữ với một thái độ chịu đựng rất can đảm, nhưng lặng thinh không nói một lời, còn Duy thì cúi mặt không nhìn ai cả. Bữa ăn ngưng lại nửa chừng, mọi người đều im lặng, một cái im lặng nặng nề, khó thở. Sau cùng chính Phượng là người lên tiếng trước:
“Ô hay! Sao mọi người lại ngồi im cả thế kia? Ăn đi chứ, không thì uổng tài làm bếp của Duy.”
Ông Hanh như sực tỉnh, cười gượng:
“Ba xin lỗi, ba chỉ hơi bất ngờ. Nhưng không sao cả, hy vọng rồi con sẽ qua khỏi.”
“Ba nói đúng.” Khánh gượng làm mặt vui nói “khoa học bây giờ tiến bộ, rất nhiều người bị ung thư đã được chữa khỏi hoàn toàn.”
Bữa ăn lại tiếp tục, mọi người uể oải nhai nuốt, gắng gượng nói những câu chuyện chẳng ra đầu ra đuôi, cố gắng xua đi cái không khí nặng nề đang bao trùm căn phòng.
Hai tuần sau, Phượng đã lại sức phần nào. Khánh thấy đã đến lúc phải đưa nàng đi chữa bệnh, họ đồng ý chọn Danh làm bác sĩ điều trị. Bấy giờ Danh ra trường đã hai năm, sau khi cưới vợ, hắn nộp đơn xin làm bác sĩ trong bệnh viện Chợ Rẫy, phụ trách khu ung thư.
“Danh là một tay cừ.” Khánh nói “hắn là cựu nội trú bệnh viện nên có nhiều kinh nghiệm, và được tiếng là một bác sĩ có lương tâm.”
“Vậy mà hồi đó ai cũng tưởng Danh sẽ lập nghiệp ở Vũng Tàu.”
“Hắn không muốn dựa vào thế lực của ông bố vợ.”
"Ông ấy khí khái thế cũng phải."
Khi được ngỏ ý, Danh sốt sắng nhận lời liền:
“Tôi rất vui được anh chị tín nhiệm. Yên tâm đi, bạn bè cả mà.”
Ngày hẹn, Khánh đưa vợ đến bệnh viện. Danh đã chờ sẵn ở trong phòng khám, hắn bông đùa vài câu cho không khí bớt nghiêm trọng, rồi mới quay sang Phượng:
“Tôi đã xem hồ sơ bệnh lý của chị. Ung thư mới ở giai đoạn đầu, chưa có gì đáng ngại. Cái bướu đã được cắt bỏ, nhưng phải làm hoá trị để tiêu diệt nốt những tế bào ung thư còn sót lại, đề phòng trường hợp bị tái phát. Nếu qua khỏi năm năm thì chị có hy vọng khỏi hẳn.”
Câu nói lạc quan của Danh làm hai vợ chồng đều cảm thấy yên tâm. Sau đó Danh nói về cách chữa trị và kết luận:
“Phản ứng của thuốc sẽ làm chị khó chịu một chút. Chắc Khánh đã nói sơ qua cho chị biết rồi?”
“Dạ, tôi hiểu.”
“Nếu vậy tốt. Bây giờ mời chị qua bên đây.”
Khi nằm trên giường, nhìn người y tá đang sửa soạn những dụng cụ, mặt Phượng xanh đi, nàng hỏi chồng bằng giọng sợ hãi:
“Anh ở đây với em chứ?”
“Dĩ nhiên!” Khánh đáp và nắm lấy tay nàng.
“Chị cứ yên tâm.” Danh nói “anh ấy sẽ ở bên cạnh chị. Đừng lo quá, chẳng có gì ghê gớm lắm đâu.”
Vừa nói, Danh vừa treo chai nước biển đã pha thuốc vào cái giá trên đầu giường, và kiểm lại các dụng cụ, xong xuôi, Danh ngồi xuống cái ghế kê cạnh giường. Phượng quay mặt đi lúc Danh đưa nhẹ mũi kim vào mạch máu. Khi những giọt thuốc đầu tiên đi vào cơ thể, nàng hơi rùng mình. Nhưng rồi sự sợ hãi qua đi, nàng cố gượng một nụ cười:
“Bác sĩ Danh nói đúng, mình ạ, không đau gì cả, chỉ như người bị chích…”
Danh cũng cười:
“Chị bình tĩnh như vậy tốt lắm.” Và quay sang Khánh “bạn ở đây với chị ấy nhé? Chờ cho hết thuốc, tôi sẽ vào xem sao.”
Bốn giờ sau, Phượng được chuyển qua phòng bệnh, người nàng hâm hấp sốt và tim đập nhanh. Phượng được nằm lại bệnh viện vài ngày, chờ xem phản ứng của thuốc. Năm ngày sau khi hoá trị, nàng bắt đầu nôn mửa, nhưng đã hết sốt, và nhịp tim trở lại bình thường, tuy vẫn còn mệt. Sau cùng, nàng cũng qua được đợt đầu, và được phép xuất viện. Ngồi trong taxi trên đường về nhà, thấy Phượng cứ im lặng mãi, Khánh cố gợi chuyện:
“Em nghĩ gì thế? có vui khi được về nhà không em?”
“Được rời bệnh viện là em sung sướng lắm, nhưng em đang nghĩ đến ngày mai…”
Khánh nhìn nét mặt bơ phờ của vợ mà thương quá, bởi vì chính chàng cũng đang lo ngại trước viễn ảnh đen tối của những ngày sắp tới, nhưng không dám để lộ. Phượng cần bám vào hy vọng để mà sống. Hơn lúc nào hết, cần nâng đỡ tinh thần của nàng, giúp nàng chiến đấu với bệnh tật. Khánh gượng làm tỉnh, nắm lấy bàn tay lạnh giá của vợ, an ủi:
“Đừng bi quan! Bệnh của em mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần kiên trì chạy chữa một thời gian, nhất định em sẽ qua khỏi. Hãy gắng lên em nhé?”
Phượng gật đầu:
“Em không buông xuôi đâu. Mấy hôm nằm trong nhà thương, em đã suy nghĩ rất nhiều và em đã quyết định, dù được bao lâu nữa, em vẫn muốn sống một cuộc sống hữu ích, suốt quãng thời gian còn lại.”
Phượng nói với chồng mà như một lời nhắc nhở cho chính mình, phải can đảm lên, đừng bao giờ bỏ cuộc. Từ dạo biết nàng bị ung thư, bạn bè và mọi người chung quanh đều tỏ ra thương xót. Mắc chứng bệnh này, cơ may qua khỏi rất mong manh, trung bình mười người, hoạ hoằn mới có một hay hai người sống sót. Nghe hai tiếng ung thư, ai cũng ghê sợ, thế mà bây giờ nàng đang phải đương đầu với nó. Trong bất kỳ một cuộc chiến tranh nào, bạn và thù đều có giới tuyến phân biệt rõ rệt, đàng này kẻ thù lại ở ngay trong cơ thể của nàng. Hoá chất bơm vào, tiêu diệt kẻ thù một cách hữu hiệu, nhưng đồng thời cũng tàn phá cơ thể của người bệnh thê thảm. Phượng thường xuyên phải chống chỏi với những cơn ói mửa hay chóng mặt triền miên.
Mái tóc dài óng ả của nàng rụng từ từ, mới đầu chỉ vài sợi vương trên cái lược mỗi khi chải đầu, cho tới một buổi sáng khi thức dậy, Phượng đã kêu lên sợ hãi khi thấy một nạm tóc rơi vương trên gối, nàng đưa tay vuốt tóc, lại kéo theo một chùm nữa… Phượng ôm mặt, ràn rụa nước mắt, lần đầu tiên cảm nhận nỗi đau khổ của một người phải mang thứ bệnh kinh ghê gớm nhất là bệnh ung thư. Từ đó nàng không dám soi gương nữa, khuôn mặt phản chiếu trong đó như của một người nào xa lạ, với cái đầu nhẵn thín không một sợi tóc, làn da bợt bạt và đôi mắt thâm quầng.
Cô Phượng xinh đẹp ngày nào chỉ thuộc về quá khứ. Khánh rất tế nhị, để tránh cho Phượng khỏi có mặc cảm, chàng làm bộ thản nhiên như không thấy những thay đổi của nàng. Phượng hiểu hết, và thầm cảm ơn sự tử tế của chồng, nhưng chàng càng khéo léo bao nhiêu, Phượng càng tủi thân bấy nhiêu.
Mấy tháng hè trôi qua, niên khoá mới khai giảng đã hơn ba tháng mà Phượng vẫn không thể đến lớp. Nàng nộp đơn xin nghỉ học dài hạn. Hậu quả của những lần hoá trị làm Phượng sa sút thê thảm, nàng yếu tới nỗi bước đi cũng không vững.
Gần ngày lễ Giáng sinh, ban giám hiệu họp bàn và cử người đến thăm. Phái đoàn gồm sáu người: ông khoa trưởng, một thầy, một cô và ba người bạn cùng lớp với Phượng. Họ đem cho nàng một bó hoa, giấy chứng chỉ được lên lớp, và một phong bì đựng số tiền học bổng cho sáu tháng vừa qua. Khánh đoán biết đây là một đặc ân, chàng bối rối, không biết phải xử sự như thế nào.
Mọi người không ai nhìn vào cái đầu nhẵn thín, trụi hết tóc của Phượng. Họ nói chuyện vui vẻ, tự nhiên, kể cho nàng nghe về bạn bè, những sinh hoạt ở trong trường và học trình năm cuối, chương trình không có gì nặng nề cả, trái lại rất vui, vì chủ yếu là thực tập đứng lớp. Phượng lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng đôi mắt rất buồn. Khi mọi người sửa soạn ra về, Phượng bỗng đứng dậy, đưa trả lại cái phong bì, lễ phép nói:
“Em xin cám ơn thầy cô và các bạn đã đến thăm. Nhưng em xin phép không nhận số tiền này, đây là học bổng dành cho sinh viên có đến lớp, không phải cho sinh viên đã nghỉ học, mặc dù là nghỉ bệnh đi nữa. Em muốn tự mình cố gắng, chứ không muốn nhận bất cứ một ơn huệ nào cả. Bây giờ, em chỉ còn chút tự trọng đó thôi.”
Nãy giờ Khánh lo ngay ngáy, chỉ sợ Phượng cầm số tiền, bây giờ chàng mới thở phào, nhẹ nhõm, thầm phục tư cách rất đàng hoàng của vợ. Nài nỉ thêm mấy lần không được, ông khoa trưởng bước tới, đặt tay lên vai nàng, vỗ về:
“Em cứ yên tâm chữa bệnh. Nhà trường vẫn dành chỗ cho em, thầy cô và các bạn đều mong em trở lại. Em không lấy số tiền này, thầy không ép, nhưng nhà trường sẽ giữ dùm, để dành làm học bổng cho em trong niên khóa tới.”
Phượng gật đầu:
“Xin cám ơn thầy cô và các bạn. Em sẽ trở lại trường học khi điều kiện sức khoẻ cho phép.”
“Cố lên! hy vọng em sẽ bình phục trong một ngày rất gần.”
Mỗi người một câu chúc may mắn, Phượng cảm động xiết tay từng người, và hai vợ chồng cùng tiễn họ ra cửa. Khi mọi người đã ra về hết, Khánh mới nói với Phượng:
“Em xử sự đẹp lắm, mình nghèo nhưng không tham. Anh rất hãnh diện vì em.”
Khánh khép cửa quay vào, bất chợt nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt xanh xao của vợ, nên vội vã đỡ nàng ngồi xuống giường, cuộc viếng thăm của thầy và bạn chắc làm nàng xúc động. Phượng ngả đầu vào vai chàng, hai vợ chồng nắm tay nhau, cùng nhìn qua cửa sổ. Cây mai trước nhà đã rụng hết lá, trên những nhánh gầy khẳng khiu, đã thấy xuất hiện vài cái nụ xanh, mùa đông sắp qua rồi. Mùa đông ơi! hãy mang theo mi những tối tăm u ám, những bão táp phong ba, trả lại cho đôi ta những tháng ngày yên vui như cũ.
Lưu Phương Lan
(Xin Xem tiếp Chương 17)



