Bên ngoài khung cửa sổ,
Sợi Thu buồn giăng giăng
New York trời mát dịu,
Nghe hồn thơ lâng lâng.
Người ơi! Nơi đất khách,
Lòng tha thiết nhớ về,
Cố quốc còn xa cách,
Hồn trĩu nặng tình quê.
Mẹ Việt Nam buồn bã,
Ba mươi bốn năm tròn,
Con luân lạc xứ lạ,
Còn nỗi đau nào hơn?
Người tóc pha sương tuyết,
Người mòn mỏi, hao gầy,
Nhưng tinh thần bất khuất
Vẫn còn nguyên vẹn đây.
Hy vọng toàn dân Việt,
Chung hát khúc sum vầy,
Khắp địa cầu tan lạc,
Qui tụ về cả đây.
Mẹ Việt Nam có biết?
Lòng con mẹ ngậm ngùi,
Những đêm trời trở gió,
Thương mẹ hiền xa xôi.
Một ngày không biết trước,
Mẹ sẽ thôi u hoài,
Khi cờ vàng phất phới.
Trong nắng sớm tung bay.
Hoàng Yến