TKH - banner 07

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Thưa MẸ VIỆT NAM ̣(Thơ Nguyễn Thị Tịnh Thy) & Lời PHÊ BÌNH Về Bài Thơ

*****

       A- ĐÂY LÀ BÀI THƠ TÔI VIẾT CHO NHỮNG NGÀY 30 THÁNG 4 TRÊN ĐẤT NƯỚC TÔI; viết cho người nằm xuống, người đứng lên, người ra đi, người ở lại; cho những nỗi và niềm đầy ngang trái cứ ngoáy vào vết thương lịch sử. Ai comment, xin hãy nghĩ đến câu “tiên trách kỷ nhi hậu trách nhân”. Xin cảm ơn!
(Nguyễn Thị Tịnh Thy)

5144 ThuME VNngThiTinhThy
Tác giả Nguyễn Thị Tịnh Thy
THƯA MẸ VIỆT NAM
Mẹ ơi!
Khi Cha nói với Mẹ rằng
Ta là giòng giống của Rồng
Nàng là giòng giống của Tiên
sống với nhau hoài không đặng
Sao Mẹ không nhắc Cha câu gừng cay muối mặn
Sao Mẹ không trả lời Cha
Đi mô đem thiếp đi cùng
đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp theo
Khi Cha bảo Mẹ đem năm mươi con lên núi
Sao Mẹ không trả lời Cha
Lấy chồng thì phải theo chồng
chồng đi đường rắn đường rồng cũng theo
Khi Cha hứa với Mẹ nếu gặp khó khăn
Nàng hãy cùng các con gọi to về biển
Sao Mẹ không trả lời Cha
Chúng ta thà no đói có nhau
râu tôm nấu với ruột bầu
thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn
Sao Mẹ chấp nhận để một trăm đứa con phải chia ly đôi ngả
Để cuống rốn chúng con bị cắt đứt làm hai
Sao Mẹ chịu khổ đau một mình mà không nói với ai
dắt díu năm mươi con đi lên miền núi thẳm
để năm mươi thiếu vắng hơi mình
Ước chi ngày xưa Mẹ cứ bên Cha cho trọn nghĩa tình
dù vất vả đắng cay
dù chịu nhiều cơ cực
nuôi chúng con bằng nước sông Hồng
với cơm tấm, ổ rơm
bên ướt Mẹ nằm...
Để đêm đêm dưới ánh trăng rằm
Chúng con được nghe lời Mẹ dạy
Rằng anh em như thể tay chân
Chị ngã em nâng
Gà cùng một mẹ...

Chúng con lớn lên
Cách núi ngăn sông
Xa mặt cách lòng
Năm mươi đứa xa cha như nhà không nóc
Năm mươi đứa thiếu mẹ quên chín chữ cù lao
không biết quý câu một giọt máu đào
bao bận nồi da xáo thịt
Chúng con chia nhà Mẹ thành hai ngõ
ngõ Đàng Ngoài và ngõ Đàng Trong
ngõ bên này và ngõ bên kia sông
Vì danh lợi
vì tiền tài
vì nhiều điều khác nữa
mà có ngày xem nhau là nước lửa
Rồi bất hiếu bàn nhau
rạch ngang mình Mẹ
cầu Hiền Lương đè nặng buồng tim

Mẹ ở đâu giữa hai miền Bắc Nam
Khi bao con gái của Mẹ hóa thành hòn vọng phu
bao con trai thành chiến sĩ trận vong hoặc thành liệt sĩ
Dẫu ở bên nào
cũng đều là con Mẹ
tàn hại lẫn nhau
Đứa nào cũng nói trước nói sau
là vì muốn chấm dứt nỗi đau
vì muốn giúp Mẹ được nối liền thân ngọc
nên đứa nào cũng súng gươm hằn học
trút xuống đầu nhau vô số nỗi tai ương
Làm sao có thể nối liền vết thương
bằng phát súng nhát gươm
chứ không phải bằng sợi chỉ
sợi chỉ dài se từ những tình thương

Nhân danh gì mà chúng con ngợi ca
hoặc chì chiết sự sống lẫn cái chết của nhau
Nhân danh gì mà gọi nhau là địch
đếm xác anh em xây thắng lợi cho mình
Ai cũng nói là yêu Mẹ với tất cả tâm tình
Ai cũng bảo là hoàn toàn vì Mẹ
Càng yêu Mẹ nhiều càng phải giết anh em?

Mẹ có ngờ đâu
các con lớn khôn
không muốn hát câu nhiễu điều phủ lấy giá gương
không muốn hát câu bầu ơi thương lấy bí
mà thích hát trên những xác người
Chúng con hát trên những xác người bài hát hân hoan
Chúng con say sưa ngợi ca lý tưởng của mình
không nghĩ đến Mẹ thế nào khi nhìn anh em con chém giết

Chẳng có ai cần biết
Mẹ ở đâu trong những trận tương tàn
trong tiếng súng đêm ngày dội về đinh tai nhức óc
Mẹ đứng ở trời Nam để ngóng về đất Bắc
hay đứng giữa dòng Bến Hải
lấy nước sông làm dịu nỗi xót lòng...

Mẹ sinh ra chúng con trong cùng một bọc
Những tưởng để thương nhau
Đâu nghĩ đến ngày sau
trăm đứa con trai xé nát bọc đồng bào
xẻ chia thâ mẹn
Mấy trăm năm vết cắt cũ vẫn còn
Mấy mươi năm vết xẻ mới vẫn chưa liền sẹo
Trăm đứa con vẫn còn đi muôn nẻo
trăm tấm lòng vẫn chưa hết hờn căm
Ai cũng nói cuộc đời có bao lăm
mà chẳng ai chịu nhường ai một bước
Cũng là một từ đất nước
mà trong một ngày
có người gọi là giải phóng quê hương
có người kêu là ngày quốc hận
Rồi kẻ cười người khóc
người đoàn tụ kẻ biệt ly
người hồ hởi đeo huy chương đứng trước máy truyền hình
kẻ uất hận nuốt tủi hờn trong bóng tối
Hơn bốn mươi năm rồi
chưa một ai nói với Mẹ là chính mình có lỗi
mà chỉ chực chờ đổ lỗi cho nhau

Mẹ ơi!
Ngang trái trái ngang
hận thù thù hận
khổ đau đau khổ
vòng luẩn quẩn không cởi ra mà càng thít chặt
Đường đời lắm thương đau
nhiều gập ghềnh lắt lẻo
chẳng có đứa con nào chịu nắm tay Mẹ dắt
nên đã lạc lối lầm đường
chẳng đứa nào chín bỏ làm mười
nên chúng xát muối vào lòng nhau mỗi khi có thể
Khép lại lịch sử… vẫn biết là như thế
Sao chỉ khép với người ngoài
còn với anh em thì cày đi xới lại
mát dạ người này thì rát dạ người kia

Vì sao?
Vì sao?
Có phải vì xa cách nhau
từ cái thuở Mẹ Cha mỗi người mỗi ngả
nên bây giờ đứa con nào cũng thế
thích bán anh em xa mua láng giềng gần
dù không khác máu nhưng vẫn tanh lòng...

Mẹ đau!
Mẹ đau!
Hãy nhắc cho kỹ, nhớ cho sâu
Khi con hát bài ca chiến thắng
là khi mẹ dâng trào cay đắng
Sung sướng chi mà nối liền khúc ruột mình bằng xác những đứa con

Mẹ có ngờ đâu
sau khúc khải hoàn
Con của mẹ thay chiến hào bằng nhà tù khắp chốn
để giam giữ anh em
Chiến tranh không còn
nhưng máu vẫn đổ
bao nhiêu đứa con Mẹ bị chôn sấp dập ngửa trên rừng vàng
bao nhiêu đứa chìm sâu dưới biển bạc
bao nhiêu đứa cập bến rồi vẫn lênh đênh phiêu dạt
Con rồng cháu tiên, lá ngọc cành vàng
phải có ngày nâng niu bàn chân thiên hạ
kiếm đồng tiền nương náu phận lưu vong
Nuốt oán nuôi thù phục hận long đong đất khách
như dã tràng xe cát
Giàu sang thành đạt hiển hách nơi xứ người
khác nào mặc áo gấm đi đêm

Xưa Mẹ vọng phu
bây giờ vọng tử
héo hon, mòn mỏi
vọng các con về dưới mái yêu thương
nơi có những hàng tre xanh mát con đường
quên hết muộn phiền không còn thù hận...

Làm sao?
Làm sao?
Chúng con có thể cùng nhau
cúi đầu trước Mẹ
hóa giải thù xưa nói lời tạ tội
Để nước mắt thôi rơi
để tóc Mẹ xanh
để lòng Mẹ mát
để vết thương bao nhiêu năm chà xát
không còn hành hạ Mẹ ngày đêm
...
Dẫu biết rằng không thể đợi chờ thêm
Không thể đợi chờ thêm...
Nhưng...
Làm sao?
Phải làm sao?
Thưa Mẹ Việt Nam?
NGUYỄN THỊ TỊNH THY
(Huế, tháng 4 năm 2018

~~oOo~~

B-Dưới  Đây Là Lời PHÊ BÌNH Của Huynh Trưởng BẢO TRÂM Và Mủ Nâu HUỲNH VĂN CỦA Về Bài Thơ Của NTTT

***

On Thu, May 16, 2024 at 10:22 AM 'Tram Bao' via Nhân Bản Diễn Đàn <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.> wrote:


Anh Đăng Văn Âu và anh Hoàng Công Thiếc.
Hai anh nên đọc kỷ lại bài thơ của Nguyễn Thị Tịnh Thy.
Đó là một bài thơ trách móc tổ tiên, không có ý gì là tỏ ra yêu Mẹ Việt Nam
Bài thơ còn lếu láo hơn là nhằm đánh đồng cuộc chiến Việt Nam là nồi da xáo thịt, cả hai bên bàn nhau rạch ngang mình Mẹ.
Hai anh vốn thông mình, mà sao dễ bị lừa vậy?
Luận điệu của bài thơ này là nhai lại luận điệu của Thành Phần Thứ Ba trước 75, và là thành phần...thứ tư hiện nay ở Hải ngoại...nhằm làm lu mờ cuộc chiến đấu tự vệ của Việt Nam Công Hoà chống cộng sản xâm lăng
       Cuộc chiến ấy là do cộng sản quốc tế phát động và do một phần người Việt Nam gian ác tuân lệnh bày ra. Hoàn toàn không liên quan gì tới 50 người con theo cha Lạc Long và 50 người con theo Mẹ Âu Cơ.
       Bà NTTT viết bài thơ trách móc truyền thuyết con Rồng Cháu Tiên của dòng giống Viết Nam, hoàn toàn không đúng thời điểm và hoàn cảnh. Hai anh không nhận ra hay sao...mà tâng bốc quá lố như thế?
       Bọn tôi gọi là "thành phần thư tư" (Kế tiếp thành phần thứ ba) hiện nay gồm có bọn chuyên tìm cách định nghĩa cuộc chiến đấu tự vệ chốg Cộng sãn của miền Nam Việt Nam bằng tên khác như: Nội Chiến, Cuộc chiến Ý Thức Hệ rồi...."tôi đứng giữa" "Hai bên đều hung hiểm như nhau " chỉ giúp giãm nhẹ tội ác của Cộng sản. Nay có thêm tội trạng là do "Tổ Tiên Lạc Long Quân và Âu Cơ"
Cộng sản chẳng có tội tình gì cả.
Không ngờ hai anh dễ bị lừa như thế.
Bảo Trâm.
~~oOo~~
From:Cua Huynh <This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.>
To:Tram Bao
Cc: Thiec Hoang, AU DANG
(Trích )
       Chúng con lớn lên Cách núi ngăn sông Xa mặt cách lòng Năm mươi đứa xa cha như nhà không nóc Năm mươi đứa thiếu mẹ quên chín chữ cù lao không biết quý câu một giọt máu đào bao bận nồi da xáo thịt Chúng con chia nhà Mẹ thành hai ngõ Dẫu ở bên nào cũng đều là con Mẹ tàn hại lẫn nhau Đứa nào cũng nói trước nói sau là vì muốn chấm dứt nỗi đau vì muốn giúp Mẹ được nối liền thân ngọc nên đứa nào cũng súng gươm hằn học trút xuống đầu nhau vô số nỗi tai ương Làm sao có thể nối liền vết thương bằng phát súng nhát gươm chứ không phải bằng sợi chỉ sợi chỉ dài se từ những tình thương Nhân danh gì mà chúng con ngợi ca hoặc chì chiết sự sống lẫn cái chết của nhau Nhân danh gì mà gọi nhau là địch đếm xác anh em xây thắng lợi cho mình Ai cũng nói là yêu Mẹ với tất cả tâm tình Ai cũng bảo là hoàn toàn vì Mẹ Càng yêu Mẹ nhiều càng phải giết anh em?... Hơn bốn mươi năm rồi chưa một ai nói với Mẹ là chính mình có lỗi mà chỉ chực chờ đổ lỗi cho nhau... bao nhiêu đứa con Mẹ bị chôn sấp dập ngửa trên rừng vàng bao nhiêu đứa chìm sâu dưới biển bạc bao nhiêu đứa cập bến rồi vẫn lênh đênh phiêu dạt Con rồng cháu tiên, lá ngọc cành vàng phải có ngày nâng niu bàn chân thiên hạ kiếm đồng tiền nương náu phận lưu vong Nuốt oán nuôi thù phục hận long đong đất khách như dã tràng xe cát Giàu sang thành đạt hiển hách nơi xứ người khác nào mặc áo gấm đi đêm... Làm sao?...Chúng con có thể cùng nhau cúi đầu trước Mẹ hóa giải thù xưa nói lời tạ tội...( Ngưng trích )

Kính Qúy Vị
Bằng những trích dẫn trên đây, tôi hoàn toàn đồng ý với lập luận của huynh trưởng Bảo Trâm. Bởi vì:

1- Không biết quý máu đào là đúng với phỉ quyền Hà Hội khi chúng tha hồ dùng cái gọi là "Bạo Lực Cách Mạng" để thực hiện cuộc "Cách Mạng Vô Sản" trong thập niên 40, 50 ( Thủ tiêu những nhà ái quốc không đồng tình hoặc bất hợp tác với đảng CS và Cải Cách Ruộng Đất là thí dụ điển hình) khi đã toàn quyền áp đặt chuyên chính vô sản trên miền bắc. Đã gom hầu như toàn bộ thanh thiếu niên ( 16 tuổi trở lên ) vào bộ đội để vào Nam, thực hiện công cuộc "giải phóng" oan nghiệt. Vốn quý của quê hương đó đi 10 thì chỉ có 2 hoặc 3/10 vào tới những phần đất phía Nam vĩ tuyến 17. Còn lại thì số phận ra sao chắc hẳn mọi người đều biết!
2- Tàn hại lẫn nhau bằng phát súng. nhát gươm là do đâu? Một kẻ xua quân xâm lăng, bất chấp việc giết người cùng huyết thống, màu da. Một người đứng lên tự vệ, bảo vệ thành thị, thôn làng. Ai là kẻ đáng tội?! Một phe âm thầm giấu khí giới, cài người để sau đó hô hào một cuộc giải phóng đẫm máu và vô nghĩa, trong khi phe bên kia phải vừa lo cải cách dân sinh, kiến thiết đất nước bằng mọi cách, lại vừa phải cầm súng tự vệ thì thử hỏi: Ai là kẻ khát máu và ai là nạn nhân?
       Khi cho là dân VN Tàn hại lẫn nhau... thì đó chỉ là cách nhìn của kẻ ngoài cuộc ( tức những ai đúng bên ngoài ranh giới biên cương và sắc tộc VN, vì họ chỉ thấy cùng màu da, huyết thống mà lại giết nhau ) Nhưng nếu là con dân VN, nhứt là những ai có chút hiểu biết mà lập luận như vậy thì nếu không phải là CS thì cũng là những kẻ mù quáng, hoặc bại não - khi không phân biệt được ai là kẻ cố tình dâng đất nước VN cho CS quốc tế, nên hăm hở trở thành kẻ sát nhân khát máu - với người chẳng đặng đừng phải tự vệ.
3- Nhân danh gì mà gọi nhau là địch...? Câu hỏi thừa thãi và ấu trĩ! Rõ ràng là có ý chạy tội cho bạo quyền Hà Nội vì rõ ràng "gã tội đồ dân tộc với cái tên Hôi Chết Mẹ" đã láo khoét nhân danh công cuộc " giải phóng đất nước" (sic! ) để quyết tâm chiếm trọn VN mà dâng cho thế giới đại đồng của Đệ Tam Quốc Tế. Với quân dân miền Nam, thì tất nhiên là nhân danh là sự Tự Do và nền Dân Chủ bị xâm phạm trắng trợn, nên bổn phận thiêng liêng là phải cầm súng tự vệ. Có vậy thôi!
4- Hơn bốn mươi năm rồi chưa một ai nói với Mẹ là chính mình có lỗi mà chỉ chực chờ đổ lỗi cho nhau... Nói như vậy thì miền Nam có lỗi?!!! Đúng là luận điệu CS! Một thằng ăn cướp vô nhà dân giết người, cướp của rồi đưa ra lập luận là "Tại nó có tiền, nên tui mới nổi lòng tham. Nó cũng có tội!"
chực chờ đổ lỗi !!! Ngụy biện và thật khốn kiếp thay cho những kẻ nào muốn chạy tội cho những kẻ vừa ăn cướp vừa la làng!
5- nâng niu bàn chân thiên hạ kiếm đồng tiền nương náu phận lưu vong Nuốt oán nuôi thù phục hận long đong đất khách như dã tràng xe cát... À! Vậy đã rõ ràng quá rồi: Tác giả nếu không là kẻ bồi bút ( aka dư luận viên ) thì cũng là "ủng hộ viên" của thành phần ăn cháo đái bát. Bởi vì có rất nhiều kẻ ăn trên ngồi trước ở VN đã, đang và vẫn sẽ không ngừng "ăn ké" hoặc chấm mút vào đồng tiền của những người đang nâng niu bàn chân thiên hạ kiếm đồng tiền nương náu phận lưu vong đó khi họ gởi kết quả lao động của mình về cho thân nhân đang lây lấy sống nơi quê nhà.
6- Nuốt oán nuôi thù phục hận long đong đất khách như dã tràng xe cát... Chính xác! Không đội trời chung với CS, nhưng KẺ LƯU VONG TRÊN ĐẤT KHÁCH phải bó tay vì cô thân, vô thế. Thêm phỉ quyền bây giờ chỉ toàn là đám gia nô, một bầy mọt nước. Chỉ biết vơ, vét, vọt! Không có ai đủ đởm lược và khả năng lật đổ bạo quyền, nên nhìn đâu cũng chỉ thấy có hào nhoáng mong manh, hiểu theo nghĩa mị dân bằng tuyên truyền láo lếu qua đủ mọi hình thức!
7- Giàu sang thành đạt hiển hách nơi xứ người khác nào mặc áo gấm đi đêm... Lại một màn ngửa mặt lên trời phun nước bọt, khi tác giả mỉa mai không chỉ con cháu của lưu vong khách, mà còn chính con cháu của đám "tư bản đỏ" vì chúng hăm hở đưa mấy đứa quàng khăn đỏ ra các nước tư bản, theo học các trường nổi tiếng và tóm một mảnh bằng đủ cao để lót đường cho bản thân, hoặc "tiếp ngôi" ( thay thế ) cha mẹ chúng và tiếp tục truyền thống vơ, vét, vọt khi đã đủ vinh thân, phì gia!
8- Làm sao?...Chúng con có thể cùng nhau cúi đầu trước Mẹ hóa giải thù xưa nói lời tạ tội.. Thêm một hình thức khác của việc chạy tội cho đám vừa ăn cướp vừa la làng! Miễn bàn!
9- Câu hỏi:
Bài thơ ghi ( Huế, tháng 4 năm 2018 ). Vậy 6 năm qua nó lạc lõng nơi nào? Sao giờ này mới thấy xuất hiện tại hải ngoại? Hay là chờ kiểm duyệt của Hà Nội RỒI MỚI ĐƯỢC CHUYỂN TIẾP CHĂNG?
Tác giả gõ bài từ Huế, vậy có phải là cư dân của đất Thần Kinh hay không? Bà/Cô ( hình như là phái nữ ) đã nghĩ sao về vụ thảm sát tại cố đô Huế năm Mậu Thân?
Trọng Kính
HUỲNH VĂN CỦA

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC