Nhớ Về Phố Núi & Bên nầy American River nhớ về sông Vàm Cỏ Đông (T)
*****
1-Thơ : NHỚ VỀ PHỐ NÚI (Trần Kiều Bạc (California)
Đã lâu không về thăm lại Pleiku
Phố núi buồn hiu, lãng đãng sương mù
Gió sớm , mưa trưa chung màu đất đỏ
Mây vắt ngang đầu , nắng đổ lưa thưa .
Buổi chiều Pleiku chở đến phiên buồn
Phía Biển Hồ xa sợi nắng còn vương
Đếm giọt cà phê lắng qua đáy cốc
Lòng đã tơ vò trăm mối cô đơn!
Cho gởi lời thăm phi trường Cù Hanh
Nơi trót cho nhau phân nửa cuộc tình
Mỗi đứa ôm riêng nỗi sầu chia cách
Bạc tóc một đời mãi nhớ ngày xanh
Những đêm về qua phố cũ quen thân
Tưởng đã xa nhau vẫn thấy thật gần
Quán NHỚ đong đầy trăm ngàn nỗi nhớ
Cho tình nhân còn mãi gọi tình nhân.
Xanh xanh ngút ngàn rừng núi vây quanh
Dẫu nhớ thương nhau , xa thế cũng đành
Pleiku còn quẩn quanh trong ký ức
Vẫn đỏ bụi đường, vẫn ngát màu xanh!
Bên nầy bây giờ trời chớm vào Thu
Trăng đã treo cao trong khói sương mù
Nhớ lại màu trăng in sương khói cũ
Ấp ủ tâm tình phố núi Pleiku!
Trần Kiều Bạc
*****
2- Thơ : Bên này AMERICAN RIVER nhớ về sông VÀM CỎ ĐÔNG (Trần Kiều Bạc)
(Dòng American River)
Đứng bên này dòng American River
Sao mà nhớ Vàm Cỏ Đông đến vậy!?
Sông mùa hạ, nước trong in thấu đáy
Quay quắt nhớ về sông cũ quê xưa
Ở bên nhà bất chợt những cơn mưa
Khi gió quét từ Tây Ninh ngược xuống
Những chiếc thuyền con trên dòng luống cuống
Bên này bờ, bên kia nửa dòng sông
(Vàm Cỏ Đông)
“Ơi Vàm Cỏ Đông, ơi Vàm Cỏ Đông”
Sông có còn ôm đôi bờ lau lách?
Vài thiếu nữ quê mùa cười khúc khích
Che nghiêng hạt mưa, cố vững tay chèo.
Tuổi thơ về bên sông nhỏ đìu hiu
Thuở tập bơi cho chuồn chuồn cắn rốn
E ấp rặng trâm bầu tuổi chưa kịp lớn
Hái tặng nhau từng hoa tím lục bình
American River mùa này vẫn trong xanh
Vẫn soi rõ bóng hình qua đáy nước
Tuổi già nua xa nửa vòng trái đất
Gặp lại ngày thơ trôi ngược, bềnh bồng
“Ơi Vàm Cỏ Đông, ơi Vàm Cỏ Đông!”
Sông thao thức những đêm trời giông bão
Sông bao dung một tấm lòng nhân hậu
Sông chở tình người, mang cả tình quê
Ơi! Dòng American River
Có bắt tay Vàm Cỏ Đông bên ấy
Nhắn gởi đôi lời, tình tôi vẫn vậy!
Nỗi nhớ cấu cào, nỗi nhớ mênh mông.
“Ơi Vàm Cỏ Đông, ơi Vàm Cỏ Đông!!!”
Trần Kiều Bạc