TKH - banner 08

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 
 
      Cô Út ngồi chống cằm trong sân hãng Silver Line, đôi mắt nhìn lên hàng cây trước hãng, mà lòng nghe buồn man mác. Trời mới chớm sang hạ mà đã nóng bức, mặc dù ánh nắng của buổi ca chiều có phần dịu hơn nhưng cô vẫn thấy khó chịu. Cô thích ngồi nơi đây, tĩnh lặng để suy ngẫm cuộc đời, thấm thoát mà đã ba năm kể từ ngày cô rời khỏi Việt Nam sang định cư nơi quê hương xa lạ này. Cô cảm thấy thời gian qua rất nhanh, thoáng chốc, mà tóc cô đã lấm tấm vài sợi mây chiều.
 
     
     Cô vào Silver Line làm được hai tháng, trong hãng cô may mắn được nhiều ngưi giúp đỡ, lane 2100 là nơi cô nhận việc đầu tiên, thoạt đầu cô hơi bỡ ngỡ và lúng túng, nhưng rồi cũng quen dần đi. Chị Đậu là người tận tình dìu dắt cô trong công việc, chính công việc này đã làm cô tạm quên nỗi buồn của tháng ngày xa xứ. Chị Đậu hay an ủi và có những lời khuyên hữu ích, cô rất cảm động, những lúc rảnh rỗi cô cũng thường hay tâm sự với cô Ba, người bạn thân thiết cùng lane, nhỏ tuổi hơn cô, tánh tình hiền lành dễ mến. Cô Ba có một vườn rau nho nhỏ sau hè, nhà cô Ba có con suối nhỏ chảy quanh co luồn lách trong mấy hàng cây to lớn. Nhìn con suối ấy cô chạnh nhớ quê nhà, quê cô nằm bên bờ sông Tiền quanh năm rợp bóng mát bởi những hàng dừa cao, với những con rạch nhỏ chạy len lỏi qua từng cụm dừa nước xanh mướt.
 
 
      Mỗi lần cô chèo ghe qua con rạch ấy để đến chợ Xã, cô hay nhìn vào ngôi trường làng mà ngày xưa cô đã từng cắp sách ra vào lớp học. Cây phượng sân trường vẫn đơm bông vào mỗi mùa hè, cô thích màu đỏ bông phượng, lúc còn nhỏ cô đã biết cảm xúc khi nhìn những nhánh bông màu đỏ rực r qua khung cửa của lớp học. Cô biết mơ màng khi nhìn ánh trăng thượng tuần treo lơ lửng trên ngọn trâm bầu, biết xúc động khi thấy xa xa khói lam chiều bay lãng đãng cuối chân trời, rồi cô nhớ vùng trời quê hương thơ ấu, nhớ tiếng trống trường vang lên báo hiệu tan giờ học, nhớ bến đò cây bần cùng lũ học trò chen chúc xuống để kịp về nhà và nhớ….nhớ người ấy….
- Tôi đố trò bông phượng có mấy cánh?
- Bông ở trên cao làm sao tui biết được mà trò hỏi.
- Con gái gì mà khờ quá.
 
      Cô giận Sơn câu nói đó, dám chê cô khờ, mấy tháng trời cô cũng không thèm nhìn Sơn. Có lúc tan trường đám học trò đi về dọc mé sông cười đùa vui vẻ. Con Mảnh và cô thi nhau bẻ bông chuối nước, nó lựa mấy cây màu vàng mà bẻ, còn cô tìm bông màu đỏ, trong khi thằng Hùng bẻ nhánh cây ven đường đập vào mấy bụi mắc c cho cây xếp lá lại, rồi đắc ý cười khoái chí. Bỗng Sơn dừng lại ngó chăm chăm lên ngọn bần và nói:
- Có ổ ong ruồi nè, trò Út cầm giùm tui cái cặp táp, tui leo lấy mật ong ruồi cho trò ăn.
- Ứ, không thèm, mà…..mà trò tay không làm sao lấy được.
- Không thèm mà hỏi làm chi… ngớ ngẩn.
 
      Cô lại giận, quăng mấy nhánh bông vừa bẻ xuống sông, chạy về nhà một mạch không thèm nhìn lại, mặc cho đám học trò cùng xóm đua nhau cười như nắc nẻ.
      Đến cuối niên khóa, học trò chuẩn bị bước lên trung học, có một số rất ít đậu vào trường công lập trong số đó có Sơn. Cô và các bạn khác trợt, nên vào học trường tư, có bạn nghỉ ở nhà làm ruộng, làm vườn, và hết thẩy đều có những lý do khác nhau. Mùa hạ qua nhanh, sắp sửa chấm dứt ba tháng hè để chuẩn bị bước vào niên học mới của thời trung học. Một hôm cả bọn kéo nhau ra sông tắm, cô không tham gia, chỉ đứng trên bờ dựa vào gốc bần, nhìn đám bạn cùng xóm lội bì bõm dưới nước, bông bần mùa này rụng trắng mặt sông, theo từng lượn sóng nhấp nhô dạt vô mé sông, len lỏi vào mấy bụi ô rô, cốc kèn. Vài con chim se sẻ tha những cọng rơm khô về xây tổ trên ngọn cây bần, gió mát rượi, cô buồn ngủ định quay về thì nghe tiếng Sơn nói lớn:
- Út ơi, có thích bông lục bình không? Tui hái cho.
- Thích, bạn hái đi.
Sơn vội vàng bơi theo đám lục bình vừa trôi ngang, ngắt vội mấy đóa bông rồi bơi ngửa vào bờ.
- Tặng Út nè, sao bạn buồn quá vậy, không xuống sông tắm với tui và tụi nó cho vui.
-  Tui……tui……vài ba nữa là… bạn lên tỉnh học rồi hả?
-  Ừa, sao hôm đó bạn không ở lại cho tui lấy mật ong, mai mốt tui lên tỉnh học đâu có dịp lấy mật ong cho bạn nữa.
     
      Cô im lặng nhìn ra dòng sông, ngày rằm con nước lớn đầy, tiếng bìm bịp kêu quanh quẩn đâu đây. Nắng đã lên cao, xa xa từng vạt lục bình trôi lững lờ dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè. Cái ngày Sơn thi đậu tú tài, gia đình làm tiệc ăn mừng, cô không đến dự, không phải cô mặc cảm vì thi rớt, nhưng cô buồn cho số phận của mình. Từ ngày Sơn lên tỉnh học, cô và Sơn ít có gặp nhau, mặc dù hai nhà không cách xa nhau mấy, năm nào cô cũng trông cho mùa hạ mau đến, để được gặp Sơn, nhưng vì bận bịu việc học nên Sơn cũng ít về quê, cô cảm thấy mình lẻ loi cô độc, rồi cô biết mình đã thầm thương người ấy, nơi nào cũng có hình ảnh của Sơn, cô chịu đựng sự nhớ thương ấy trong suốt mấy năm trường.
      Một buổi chiều cô chèo xuồng đi đốn vài tàu lá dừa nước về làm chòi cho vịt. Cô mới nuôi được hai trăm con vịt Bắc Kinh để đẻ, đang lom khom cột xuồng vào góc bần, nơi cô từng đứng nhìn lũ bạn tắm sông thuở trước thì có tiếng gọi:
- Út… Út làm gì vậy?
Cô ngẩng đầu lên, thấy Sơn đứng trên bờ mỉm cười. Sơn bây giờ là một thanh niên cao lớn, có giọng nói êm đềm hơn ngày xưa.
- Em định làm gì…, anh phụ giúp cho.
Cô nghe tim mình rạo rực khi Sơn gọi bằng tiếng em ngọt ngào, cô cảm động nói không nên lời.
 - Em ráng học đi, cố gắng thi đậu rồi lên thành phố học, anh nghĩ rằng sự cố gắng sẽ dễ dàng đi đến thành công, anh tin ở em.
Cô cúi đầu, nước mắt chảy dài trên khuông mặt, những giọt nước mắt hạnh phúc ướt đẫm vai áo Sơn, anh nắm tay cô vỗ về.
- Anh thương em lắm, hôm nay anh muốn ra nơi đây để ôn lại kỷ niệm ngày xưa.
- Mỗi lần bơi xuồng qua đây, em hay dừng lại ít phút…
 
      Cô và Sơn ngồi dưới góc bần tâm sự, kể cho nhau nghe những nỗi vui buồn của tháng ngày xa cách. Sơn ước ao sau này tốt nghiệp ra trường mình sẽ làm một Luật Sư giỏi để giúp ích cho xã hội, bênh vực cho công lý, còn cô có một ước mơ nho nhỏ sẽ trở thành một người viết văn, cô viết về quê hương mình, về đất nước mình, về con người mình, về tất cả những gì hiện hữu trên xứ sở mến yêu, và cô sẽ cố gắng học, giữ vịt ngoài đồng cô sẽ mang theo bài vở, cô tâm niệm thất bại là mẹ thành công. Dù đã nhiều lần thi rớt, nhưng cô không buồn, vì cô biết mình học chưa đúng mức, cũng có nhiều lý do, nhưng lần này Sơn khuyên cô, cô nhất định không phụ lòng người mà cô đã từng yêu thương, tưởng nhớ. Trời chiều lộng gió, tóc cô bay bay, Sơn nhìn cô rồi đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh:
- Anh thích mái tóc của em lắm, đừng bao giờ cắt ngắn nha, con gái để tóc thề mới d thương.
Cô mm cười kh gật đầu, bìm bịp lại kêu con nước lớn, từng vạt lục bình cũng trôi lờ lững đẩy ra xa những bông bần rụng trắng ngoài sông, con chim se sẻ vẫn tha cọng rơm khô về xây tổ, cảnh cũ vẫn còn nguyên đó chỉ  có nụ hôn nồng nàn của hai kẻ yêu nhau là mới.
 
      Cô Út thi đậu tú tài, cô ghi danh vào trường Văn Khoa theo nguyện vọng, rồi lên thành phố tiếp tục việc học, bỏ lại cái chòi vịt xơ xác giữa đồng, bỏ chiếc xuồng ba lá cột dưới gốc cây bần, bỏ lại dòng sông tuổi thơ đầy kỷ niệm, lúc cô thi đậu không gặp được Sơn để báo tin vui. Một năm sau, truyện ngắn đầu tiên của cô được đăng trên báo, cô tìm Sơn để khoe về đứa con tin thần của mình, nhưng cũng không gặp Sơn.
 
 
      Sau ngày 30-4 nghe nói cả gia đình Sơn đi vượt biên bị chìm tàu giữa biển Đông, cô Út rất buồn, mảnh bằng tú tài trong tay không còn ý nghĩa. Sơn mất rồi là mất tất cả, cô không can đảm trở về bến sông xưa để nhìn lại cảnh cũ, cô không còn muốn thấy màu trắng bông bần rụng đầy sông mà ngày trước cô cho là đẹp, bây giờ là màu tang trắng tiễn người bạn thơ ấu và cũng là người yêu đầu đời của cô về nơi yên nghỉ cuối cùng. Cô không còn chờ mùa hạ đến nữa, một mùa hạ đau thương. 
 
Ba mươi bảy năm rồi, cô vẫn chưa quên câu chuyện cũ,  cô vẫn còn để mái tóc dài theo ý nguyện của người xưa. Bây giờ là mùa hạ, cô đã đến tuổi lục tuần, cô muốn gởi về biển Đông một đóa hoa trắng thay thế bông bần năm xưa để tưởng nhớ một mối tình thơ mộng đã đi vào quá khứ, nhưng bất tử…. 
                                             
Lợi Trân
Atlanta, mùa Hạ 2012
 
 
 
 
 
 
 
 

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.