TKH - banner 02

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

 

 
 
Những ngày cuả tháng mười một trời trở lạnh là những ngày của mùa Thu và gió,.sắc lá vàng lá đỏ trên cây và dưới đường, chiếc áo len mỏng thấm thía cùng gió lúc chiều buông làm tôi buồn bâng khuâng.
 
Tôi biết tôi sẽ buồn vì lễ Tạ Ơn này lại chẳng có ai và buồn sẽ kéo dài cho đến những ngày lễ tết cuối năm.
 
Còn một tuần nữa là ngày lễ Tạ Ơn càng làm tôi trống trải, tôi thèm những lễ Tạ Ơn đầm ấm khi xưa của một thời gia đình hạnh phúc, hai vợ chồng tôi và thằng Kevin, tức thằng cu Tí cái tên gọi dễ thương của nó khi ở nhà, từ lúc con trai tôi biết thế nào là Lễ Tạ Ơn cho đến khi nó vào đại học là một thời gian dài tôi không bao giờ quên.
 
 
Chúng tôi không đi hết con đường bên nhau, người chồng bỗng đổi thay và bạc tình bạc nghĩa khi anh thành công trong nghề nghiệp có nhiều tiền bạc và được nhiều phụ nữ ngưỡng mộ. Tôi và anh đã chia tay.
Thằng cu Tí sống với tôi, học xong đại học nó nhận việc làm ở tiểu bang khác rồi có người yêu và sống với cô ta cho đến giờ mà không cần làm đám cưới.
 
Tôi đã mất chồng và dường như mất cả thằng cu Tí của thời ấu thơ, mất thằng con trai trưởng thành Kevin của ngày hôm nay. Tôi buồn và giận con đã không cưới hỏi đàng hoàng nhưng không nói ra sợ con buồn theo
Tôi  vẫn chấp nhận người mà con mình lựa chọn là con dâu và muốn tạo sự thân thiện gần gũi.
Người yêu của Kevin là người Mỹ, chúng nó sống chung, có với nhau hai đứa con, cô con dâu không cưới tên Nancy chẳng hề thân mật với mẹ chồng mỗi khi tôi đến thăm hay chúng đến thăm tôi.
 
Mỗi mùa lễ tết Kevin và Nancy đều gởi thiệp chúc, tôi càng ngày càng ít có cơ hội đến thăm con cháu.
Ở thành phố này tôi có một chị bạn khá thân, thấy tôi sống một mình Chi đã mời tôi chung vui mỗi muà lễ Tạ Ơn, thấy gia đình bạn đầm ấm tôi lại chạnh lòng và có năm tôi đã không đến ăn bữa tối Tạ Ơn với họ..
 
Năm nay cũng thế, tôi vẫn ước mơ chính tay tôi tổ chức một bữa ăn cho ngày Tạ Ơn với tình thân, với người thân, nhưng có ai đâu…
Tôi đã nhận tấm thiệp của Kevin và Nancy chúc tôi ngày lễ Tạ Ơn vui vẻ.có nghĩa là lễ Tạ Ơn này chúng không về.
Tiếng điện thoại reo vang trong căn nhà vắng, tôi tưởng chị Chi gọi nhưng là một người đàn ông mà tôi chưa kịp nhận ra :
-   Chào chị Bông..
Tôi chợt reo lên :
-   A, chào anh Phước
-   Vâng, tôi Phước đây, không biết tôi nói điều này còn kịp không? Tôi muốn mời Bông cùng ăn tối lễ Tạ Ơn năm nay.
Tôi bàng hoàng buộc miệng vì không ngờ lời mời của anh đến đúng lúc tôi đang buồn đang nghĩ đến một lễ Tạ Ơn cô độc….:
-   Ôi…Lễ Tạ Ơn..
Phước trân trọng:
-   Vâng, Lễ Tạ Ơn, chẳng vì một lễ Tạ Ơn của đất trời mà thêm nữa tôi muốn cám ơn một người..
-   Anh làm tôi nao nức theo anh và có cả tò mò nữa…
-   Rồi Bông sẽ biết nhé..
-   Vâng, cám ơn anh Phước tôi sẽ đến  Nhưng anh Phước biết nướng gà tây, biết làm các món cho ngày Tạ Ơn sao?
Tiếng Phước cười vui:
-   Đâu có khó khăn gì, tôi nhờ….tiệm làm giùm đến giờ hẹn ra lấy về cũng nóng sốt ngon lành đủ cả..
-   Nếu vậy thì…
 
Tôi kịp ngừng lại không nói hết câu vì chợt thấy mình sôi nổi bồng bột quá sợ Phước hiểu lầm, tôi định nói “Nếu vậy thì lễ Tạ Ơn sang năm tôi sẽ mời anh đến nhà và tự tay tôi sẽ nấu nướng đãi anh “.Đó là niềm vui thích của tôi trong ngày lễ lớn này, muốn được nấu nướng và chiêu đãi người thân.cho bữa tiệc Tạ Ơn vui vẻ..
Nói chuyện với Phước xong lòng tôi bỗng thấy vui vui, nếu Phước không gọi thì tôi chưa kịp nghĩ ra, chưa kịp nhớ đến Phước, người bạn tôi vừa gặp lại vài tuần nay.. 
 
                    
Tôi và Phước mới gặp lại nhau trong một tiệc cưới, hai người ngồi cùng bàn truyện trò và nhận ra nhau là hàng xóm cũ của một thời thơ ấu, bây giờ lại là “hàng xóm” cùng sống một thành phố.
 
Ngày ấy tôi là con bé 12 tuổi, đang học đệ lục, Phước lớn hơn tôi 1 tuổi. Ngõ về nhà tôi phải đi qua nhà Phước, trước cửa nhà Phước có trồng cây trứng cá, Phước hay leo trèo lên đó để hái quả và không hiểu sao mỗi lần tôi đi qua nếu có Phước trên cây trứng cá là tôi nghe Phước hát:” Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy, dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh…” tôi chẳng để ý tại sao Phước chỉ hát mấy câu này mà chỉ dừng chân lại để xin trứng cá:
-   Phước ơi, mày hái được nhiều trứng cá không cho tao ăn với…
-   Có nè..bảo đảm chín đỏ, không có trái nào hườm.
Phước vui vẻ và mau mắn tụt xuống đất và đưa tôi một bọc những quả trứng cá chín đỏ mà Phước biết là tôi yêu thích
Phước vẫn cứ hát, tôi vẫn cứ xin trái trứng cá cho đến một hôm tôi nghe thằng Thân bạn của Phước nói rằng:
-   Ê Bông, tao nghe mày học giỏi sao mày…ngu quá vậy, mày có biết tại sao thằng Phước nó thích hát câu” Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy……” không?
-   Không biết.
-   Mày có biết vì sao nó hay trèo lên cây trứng cá không?
 
 
-   Không biết luôn.
Thằng Thân mắng mỏ tôi:
-   Nói tóm lại mày vừa ngu vừa tàn ác, vì mày nó mới hát, mới trèo cây trứng cá và  bị má nó đánh đòn vì tội leo cây.
Tôi phản đối:
-   Tại sao mày đổ tội vạ cho tao ? Tao liên quan gì…?
-   Mày nhìn lại mày coi có gầy gầy không?
Tôi nổi cơn tự ái khó chịu:
-   Ừ, tao gầy đó, nhưng tao….chạy nhanh lắm, mày và Phước có dám chạy đua với tao không?
-   Ai thèm chạy đua với mày làm chị. Vấn đề là thằng Phước hát “Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy…”vì mày, vì nó thương mày, thấy mày hay hái trộm trứng cá nhà nó nên nó tình nguyện leo lên cây hái sẵn cho mày
Tôi ngỡ ngàng khi đã hiểu ra..
   Từ đó tôi né mỗi khi đi ngang qua nhà Phước, nó trên cây trứng cá gọi tôi, tôi cũng giả vờ không nghe dù tôi thèm ăn trứng cá lắm lắm, thế mà Phước vẫn kiên nhẫn trèo lên cây trứng cá và  hát hoài những câu hát ấy…
Tuổi thơ qua đi chắc tình cảm của Phước dành cho tôi cũng nhạt phai theo,  rồi hôm nay gặp lại nhau nơi xứ người mới biết sau cuộc bể dâu cảnh đời của tôi và Phước cùng tan vỡ dở dang.
               
Buổi chiều thứ Năm của ngày lễ Tạ Ơn tôi thấy một trời mùa Thu êm ái, lá vàng đẹp và gió lạnh nên thơ. Tôi chọn cho mình bộ quần áo đẹp, một chút điểm trang rồi đến nhà Phước
 
Tôi đến sớm vì đã hẹn cùng Phước đi ra tiệm lấy gà tây đã order về. Chúng tôi mua thêm hoa và bánh pumpkin pie.
Nhà của Phước cũng rộng và vắng như nhà tôi. Hay vì người ta sống cô đơn nên lạc lỏng trong ngôi nhà của mình?
 
Tôi xẻ thịt gà tây và bày ra nước sốt, khoai tây nghiền, khoai lang, đậu cô ve luộc xanh và chín mềm, xong tôi cắt sẵn bánh pumpkin trong khi Phước dọn ra bàn những dĩa ly và mang ra chai rượu nho màu tím đậm ngọt ngào.
Chúng tôi bắt đầu bữa ăn tối chỉ có hai người. :
 
 
 
-   Anh phải nói lời tạ ơn trước rồi chúng ta mới nhập tiệc chứ nhỉ
-   Vâng, mời Bông nâng ly cùng tôi
Phước rót  rượu ra hai ly và nhấp chút rượu ly của mình và nói:
-   Như tất cả bao người ngày hôm nay cùng gia đình, người thân và bạn bè đoàn tụ, tôi cám ơn cuộc sống, và…..
Phước nhấp ly rượu lần nữa, chàng nhìn tôi thân mật tiếp:
-   Và tôi cám ơn Bông, một người bạn hàng xóm cũ thời thơ ấu mà hôm nay tôi đã gặp lại để chúng ta tiếp tục là bạn…phải thế không Bông?
-   Anh “ăn gian” quá, sao lại cám ơn Bông, vẫn là cám ơn cuộc sống đã đưa đẩy chúng ta gặp lại.
-   Có Bông hiện diện trên cõi đời thì cuộc sống mới có người cho Phước gặp lại chứ. Tóm lại Phước vẫn muốn cám ơn Bông, đây là lễ Tạ Ơn đầu tiên tôi thấy lòng mình vui từ sau khi những chuyện buồn của gia đình mấy năm qua.
-   Bông cũng thế anh Phước ạ, con cháu thì ở xa nhiều lúc Bông cứ tưởng chừng như mình bị chúng lãng quên
Phước bâng khuâng:
- Cứ như thời thơ ấu mà vui Bông nhỉ. Cây trứng cá nhà tôi to cao  mà tôi đâu có ngán.
Tôi mỉm cười châm chọc:
-   Sao ngày ấy anh thích leo cây trứng cá thế nhỉ?
-   Bông biết rồi còn hỏi. Tuy tôi chưa bị ngã nhưng đã bị má đánh cho mấy trận vì tội không nghe lời bà cứ leo trèo…
Phước trầm ngâm tiếp:
-   Khi lớn thêm tôi mới biết bài “Nắng chiều” của Lê Trọng Nguyễn  là một nhạc phẩm hay và nổi tiếng, chứ ngày ấy tôi nào biết gì, nghe anh hai tôi hát thấy có câu “dáng em gầy gầy…” giống dáng Bông qúa nên tôi bắt chước hát theo và chỉ hát câu này..
-   Hồi đó con nhỏ Bông cứ tưởng anh Phước tập hát làm ca sĩ chứ…
-   Bao nhiêu năm qua chúng ta đã quên nhau, cái tình cảm trẻ con của tôi đã tan vào ngày tháng không chút vấn vương, nhưng từ hôm gặp lại Bông, vẫn dáng gầy gầy xưa và hoàn cảnh đơn độc tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ.như in…
Tôi đùa:
-   May qúa, Bông vẫn còn gầy gầy để Phước nhận ra Bông, nếu Bông mà tăng ký chắc Phước làm ngơ  rồi……
-   Bông cho phép Phước hát bài “Nắng Chiều” không? Bây giờ thì Phước có thể hát cả bài hát  đầy đủ dù vẫn chỉ thích câu “dáng em gầy gầy…”
Khi Phước cất tiếng hát, giọng hát chàng hơi yếu, hơi run nhưng trầm ấm, khi đến câu “Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy…” chàng nhìn tôi lâu hơn.…
Chỉ có hai người trong một bàn tiệc Tạ Ơn mà không khí thân mật ấm áp qúa, các món ăn hình như ngon hơn..
Tôi lắng nghe Phước hát, thầm cám ơn Phước đã cho tôi giây phút an vui, cám ơn Phước đã cho tôi một tình bạn cũ mà như mới..
Cám ơn Lễ Tạ Ơn này tôi đã không lẻ loi…
 
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Mùa Tạ Ơn, 2015)

 


 

Comments  

#2 Le ta on khong le loithanhduong 2015-11-26 23:15
Cam on Phuong Vo va cac ban đa doc truyen
Chúc các bạn TKH ngày lễ tạ Ơn vui vẻ...
NTTD
Quote
#1 Le ta on khong le loiPhuong Vo 2015-11-24 23:43
Văn phong nhẹ nhàng và hắp dẩn đôi khi dí dõm thật thú vị, đưa ta vào câu chuyện tình cũa những người bạn cô đơn xa xứ khi gặp lại nhau trong ngày lễ Tạ Ơn.
Câu chuyện vui và kết thúc đẹp khi buổi ăn tối chỉ có hai người! Hình minh họa ý nghĩa,phù hợp với nội dung câu chuyện
Cám ơn tác giả đã giúp tôi có một ngày dầm ấm bên ly rượu với người thân trong dịp lễ Tạ Ơn.
Phương Võ.
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.