TKH - banner 09

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tiếng Dương Cầm – Chương 23

Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM

4529 TDC Chuong 23LuuPhgLan

       Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.

       Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.

       Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.

       Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc. 

CHƯƠNG 23

       Dì Lý trông thật trẻ, cảm giác đầu tiên của tôi khi trông thấy dì đang đứng ở hàng hiên, dưới ánh nắng phớt vàng của buổi xế chiều là hình ảnh của một thiếu phụ xinh đẹp.  Bà mặc một cái áo hở cổ bằng hàng lụa màu trắng may kiểu mùa hè hơi rộng, hai cánh tay để trần trắng nõn không một đường gân, mái tóc không bới cao như mọi ngày, mà để xõa xuống vai như một đám mây dầy.  Vẻ mảnh mai của bà được tôn thêm bởi làn da mát mịn, đôi gò má ửng hồng và đôi mắt mở to thật đáng yêu.  Chưa bao giờ tôi thấy dì đẹp đến thế, nhưng cũng chưa bao giờ tôi sợ hãi bà đến thế.  Bà đứng uy nghiêm, mắt nhìn thẳng về phía trước, khi thấy chúng tôi đi tới, bà khẽ nhếch môi:

  • Thả con tôi ra cậu Ðạt! làm ơn buông con tôi ra!

Bà nói tiếp một cách lạnh lùng:

  • Người chồng cũ của tôi là một tay thiện xạ, ông ấy đã dạy cho tôi cách bắn súng. Mặc dù đã lâu không xử dụng, nhưng tôi tin rằng tôi không thể bắn trật vào một mục tiêu gần đến thế.

Tôi nhìn Ðạt, nhìn những biến chuyển trên mặt Ðạt, tôi biết hắn không coi những lời đe dọa đó vào đâu, quả vậy Ðạt cười nhạt:

  • Bà không thách tôi bóp nát nó chứ?
  • Không, tôi không thách, nhưng cậu cũng phải biết rằng con Hằng nó không có ai làm mộc che cả. Có khôn thì cậu hãy buông con tôi ra!

Ðạt nhìn về phía tôi và vẻ thách thức của hắn xẹp xuống ngay, hắn buông cổ tay Bách ra.  Lập tức, Bách chạy lại ngay về phía mẹ, bà cau mày trách móc:

  • Con nói là con có thể hành động một mình? Dì Lý lườm cậu con trai, may là mẹ vẫn để mắt tới.

Bách cố bào chữa:

  • Con muốn có dịp được nói chuyện một mình với Hằng. Cô ấy đã biết quá nhiều, con nghĩ rằng Hằng cần được nghe nốt câu chuyện, đâu có ai ngờ được rằng thằng bồ của con Dung bỗng dưng từ đâu dẫn xác đến.
  • Mẹ đứng trên ban công nhìn xuống và trông thấy hắn đang leo qua hàng rào. Thật không thể tưởng tượng được lại là hắn, hắn đâu có công việc gì ở đây?

Bà quay sang Ðạt:

  • Cậu Ðạt! cậu tới đây làm gì? cậu biết con Ðèo Mai đâu còn làm việc cho chúng tôi nữa?
  • Ðạt đâu có tới vì Ðèo Mai? Bách đáp lời mẹ, hắn đến để gặp Hằng, ngay từ đêm đầu tiên gặp Hằng ở phòng trà, hắn đã mê nàng tít thò lò, hắn đã xin hẹn…

Bách không nói hết câu đã ngừng ngang, có lẽ biết điều mình đã lỡ miệng, quả nhiên dì Lý hỏi xoắn tới:

  • Ðêm phòng trà nào? mẹ đâu có nhớ là mẹ đã cho phép con? mẹ đã từ chối lời yêu cầu của Dung và con…
  • Ðừng có nói với bằng cái giọng đó nữa mẹ! con đâu phải là con nít? Ðêm đó con có đi ra ngoài một lúc, con biết nếu con không quyết định ngay lúc đó thì sẽ không bao giờ con quyết định được việc gì theo ý con cả.
  • Nhưng đó chính là điều mẹ muốn, bởi vì đời nhiều cạm bẫy lắm và con chưa trưởng thành, con đâu có thể có những quyết định chín chắn của người lớn. Con hãy trông cái gương của anh con đấy, thằng Linh đâu có gặp tai nạn nếu nó biết nghe lời mẹ? mẹ đã bảo nó không được cưõi cái con ngựa chứng ấy.
  • Cái chết của anh Linh đâu có phải là một tai nạn!

Bách cay đắng nói, hắn cúi mặt xuống tránh tia nhìn của mẹ.  Dì Lý há hốc miệng:

  • Con nói vậy là có ý gì?
  • Linh biết rằng không có đủ kinh nghiệm để trị nổi con ngựa bất kham đó, anh ấy thừa biết những rủi ro chết người có thể xảy ra khi cưỡi nó, nhưng anh ấy muốn đương đầu với số phận, bất chấp nguy hiểm, bởi vì Linh đã chán cảnh sống như thế này mãi, chán suốt đời phải phụ thuộc vào mẹ, để mẹ sai khiến làm những việc anh ấy không muốn.
  • Mẹ không tin… Dì Lý cố gượng cười, con vẫn giống như trẻ con hay nói dỗi với mẹ, tất cả chỉ vì con muốn tự do theo đuổi một cô gái…
  • Nếu Bách theo đuổi cô Hằng thì nhất định phải có mục đích gì rồi, mà tôi chắc chắn không phải là mục đích tốt đẹp. Ðạt bỗng ngắt lời, bây giờ hai mẹ con bà muốn làm gì chúng tôi đây? một cuộc du ngoạn nữa trên mặt hồ?
  • Không! nhưng cậu phải quay lại nhà kho, cả con Hằng nữa.

Bà quay lại, ra lệnh cho Bách:

-    Con vào phòng lấy cái chìa khóa trong ví của mẹ rồi đánh xe ra trước,

     con và Dung chờ mẹ tại đó, mẹ sẽ ra ngay.

Bách tự dưng quay sang phía tôi:

  • Cô Hằng! tôi rất tiếc, tôi không chủ trương việc này.
  • Có, anh có trách nhiệm. Tôi lớn tiếng mắng, anh làm tôi kinh tởm khi nghĩ lại có lúc tôi đã suýt yêu anh.

Thốt xong câu đó, không hiểu sao tôi bật khóc nức nở và không thể cầm được đôi dòng lệ.  Bách bối rối đứng yên, cố tránh không nhìn tôi.

  • Hằng, đi về nhà kho!

       Mẹ ghẻ tôi ra lệnh bằng một giọng không lấy gì làm gay gắt lắm, tôi có cảm tưởng như trong giọng nói của bà có đôi chút ân hận.  Có thể như thế được chăng? tôi nhớ lại câu chuyện của dì với tôi nơi nhà bếp buổi sáng hôm nào trước khi dì gởi tôi đi bờ hồ với Bách để thủ tiêu tôi “ Dì mong con vẫn giữ được tình cảm tốt đẹp của con đối với dì ”  Nói xong dì hôn tôi vào má có vẻ thương mến thật tình, chỉ vì trước đó dì đã ra lệnh cho Bách phải giết tôi cho bằng được.  Bây giờ cũng vậy, giọng tử tế của dì báo trước một việc chẳng lành, tôi chưa hiểu đó là việc gì.  Khẩu súng trên tay dì vẫn hướng về phía tôi, bà gật đầu, hất mặt về phía nhà kho, tôi không còn cách nào hơn là đành phải nghe theo.  Khi đã đi khuất vào sau cánh cửa buồng kho, khuất sau tầm nhìn của Ðạt và hai mẹ con bà ta, tôi đưa hai tay lên ôm mặt và bật khóc nức nở.   Tôi khóc cho tôi, và cho Ðạt đã vì tôi mà bị liên lụy, tôi khóc cho cha tôi đã mù quáng vì tình yêu mà không hề biết đến nguy hiểm đang đe dọa, tôi khóc cho Bách…  Phải, tôi khóc cả cho Bách nữa, vì lần cuối cùng trước khi quay đi, tôi nhìn vào mặt hắn và nhận thấy vẻ đau đớn tuyệt vọng không bút nào tả xiết, khiến tôi không thể nào căm thù hắn được.

       Có tiếng chân bước lạo xạo trên sỏi, tôi ngẩng lên nhìn ra ngoài: hai người đang theo nhau tiến tới, Ðạt đi trước đầu hơi cúi xuống, bà ta theo sau cách một quãng ngắn, tay vẫn lăm lăm khẩu súng nòng hướng thẳng về phía Ðạt, sẵn sàng nhả đạn. Ðến cửa họ dừng lại, chỉ một giây sau, Ðạt đã bước hẳn vào trong nhà kho và cánh cửa được đóng xập lại thật mạnh, tiếng ổ khóa móc vào khoen lách cách ở phía ngoài, rồi một tiếng cụp khô khan, chúng tôi đã hoàn toàn bị nhốt kín.

       Trong một lúc, tôi đứng ngây người vì mất hết cảm giác, tai tôi ù và óc tôi tê dại.  Chợt một bàn tay đụng nhẹ vào vai tôi làm tôi chợt tỉnh, Ðạt xoay người tôi lại, hắn nhìn vào mắt tôi.  Khóc nức nở, tôi nhào vào hai cánh tay đang dang rộng của hắn.

  • Ðừng khóc! Ðạt vỗ về tôi khi tôi gục đầu vào ngực hắn, cái bà điên ấy đi rồi, Hằng và tôi sẽ yên ổn ở đây cho tới lúc cha cô trở về, ông sẽ mở khóa cho bọn mình.
  • Cha tôi hai hôm nữa mới về. Tôi thút thít khóc.
  • Thì đã sao? có hai hôm mà cô làm như sắp tận thế tới nơi, có thể mình sẽ đói bụng một chút, nhưng tha hồ có thì giờ đọc.

Ðạt cố khôi hài để làm cho tình trạng cuả chúng tôi bây giờ bớt căng thẳng.

  • Anh không hiểu. Tôi giải thích, đâu phải chỉ có thế này? không bao giờ bà ta có thể chỉ bỏ đi mà thôi, để chúng ta cho người khác giải thoát.  Con mụ phù thủy ấy cần phải loại bỏ những nhân chứng nguy hiểm vì chúng ta biết quá nhiều.
  • Sao bà ta không bắn mình hồi nãy?

Ðạt nói thật có lý, nếu muốn giết mình thì bả đã giết rồi, bả có súng trong tay mà?  Đạt vẫn tiếp tục với giọng lạc quan:

  • Hằng có nghe bả nói Bách đánh xe ra cổng trước và nói Dung đứng chờ. Như thế cả gia đình bà sẽ đi xa khỏi đây và không bắt cóc chúng mình theo, tôi thấy chẳng có gì phải lo hết.
  • Bà ta không bắn vì có lý do: viên đạn tìm thấy trong những xác chết tố cáo một vụ sát nhân chứ không phải là một tai nạn. Bà muốn chứng tỏ rằng không phải bà âm mưu, bà chỉ không thể cứu chúng ta ra khỏi.
  • Cứ để coi xem sao. Ðạt nói, bà ấy không thể bất thình lình nhảy xổ vào bóp cổ chúng mình được, muốn vào đây, bả sẽ phải mở khóa, và chúng mình sẽ nghe thấy dễ dàng.  Tôi sẽ đứng ngay tại cửa, ai vào là tôi đập nát sọ.
  • Tắt đèn đi! Tôi nói và cảm thấy một chút hy vọng, họ sẽ không nhìn thấy gì hết nếu chúng mình ở trong bóng tối.
  • Và cô sẽ đánh lừa họ rằng cách gây tiếng động ở một hướng, khi họ quay đầu về hướng đó thì a lê hấp! tôi choảng liền.

Ðạt kéo tôi vào lòng, âu yếm nói:

  • Tôi không có khăn mùi xoa, nhưng Hằng lau nước mắt vào áo tôi đi!
  • Cám ơn anh, nhưng Hằng lau bằng áo của Hằng được rồi.

Ðạt vỗ về tôi, an ủi, dỗ dành khiến tôi cảm thấy an tâm trong vòng tay của hắn.  Tôi nói, giọng đã bớt xúc động:

  • Anh có thể tưởng tượng sẽ như thế nào nếu anh cứ phải lang thang suốt đời để trốn tránh pháp luật, sau đó để sống còn, lại phải bám vào những người đàn ông gìau có và giết họ để bảo vệ bí mật?
  • Chịu, không thể tưởng tượng được, có lẽ cũng giống như một cái xe cũ bị hư thắng, một khi đã đổ dốc rồi thì không tài nào dừng lại được, hoặc cũng giống như đốt một tràng pháo, khi đã châm ngòi rồi thì pháo sẽ nổ liên tục cho tới hết.

Ðạt vừa nói vừa xiết tay lại sau lưng tôi rồi buông ra:

  • Bây giờ chúnh mình bắt đầu đọc đi! những giấy tờ này có sắp đặt theo thứ tự không? bắt đầu từ chỗ nào trước? Còn cái quyển nhật ký Hằng nói đâu rồi?
  • Ðạt! Tôi đột ngột ngắt lời, tôi ngửi thấy mùi xăng!
  • Hằng ngửi thấy gì? Ðạt giương mắt nhìn tôi ngạc nhiên, đâu có gì ở đây đâu? có lẽ là mùi giấy báo cũ để lâu ngày sinh ẩm mốc.

Ðạt bỗng ngừng nói, hắn chun mũi hít hít vài cái rồi kêu lên:

  • Ðúng, Hằng nói đúng! tôi cũng ngửi thấy mùi xăng.
  • Ðúng rồi. Tôi khóc lớn, trông kìa!

Tôi trỏ về phía góc phòng nơi một cuộn khói xám đang từ từ bốc lên trần nhà.  Kinh sợ đến cực điểm, tôi đứng ngay đơ không cử động, hai tay buông thõng, mắt nhìn như thôi miên cụm khói bắt đầu lan ra khắp hướng.

  • Bà ấy đã lấy bình xăng mà Bách vẫn dùng để chạy xuồng máy.

Tôi nói với Ðạt lúc đó hãy còn bàng hoàng không hiểu gì hết và mất hết cảm giác:

  • Bà ấy đã tưới xăng chung quanh nhà kho và châm lửa lên rồi, chúng mình sẽ bị thiêu sống ở đây.
  • Không thể như vậy được. Ðạt kêu lên, bà ta không có quyền làm thế.

Lúc này mà còn nói câu đó quả là mất trí.  Ðạt đang nhìn trừng trừng theo hướng tôi chỉ, cả một góc nhà kho bây giờ đã đầy khói, và mắt tôi bắt đầu bị cay.  Trong cái im lặng bất chợt đang đè nặng lên hai đứa, tôi bỗng nghe một tiếng “ rắc ” khô khan, tôi hiểu đó là tiếng gì và cổ họng tôi tắc lại.

  • Căn phòng này sẽ là một mồi lửa. Ðạt nói bằng một giọng rất

lạ, có lẽ hắn cũng không hiểu hắn đang nói gì, gỗ khô và đầy những giấy má như thế này sẽ cháy bùng lên như lửa trại.

      Như để biểu đồng tình, một lưỡi lửa bỗng thò vào giữa hai khe hở của vách gỗ và bắt đầu liếm thật nhanh suốt dọc vách nhà.  Theo bản năng, tôi vội lùi xa khỏi chỗ đó, và trí óc bỗng sáng suốt trở lại, tôi xô tất cả các giấy tờ gần đấy ra khỏi chỗ có thể bắt lửa, bởi vì khi những đống giấy tờ đó bén lửa thì sẽ cháy lan từ đống này sang đống khác, và chẳng mấy chốc cả bên trong phòng sẽ đầy những lửa.

  • Ðể tôi sẽ cố phá cánh cửa. Ðạt nói.

       Tôi gật đầu không trả lời gì cả, bởi vì tôi biết nếu tôi nói thì tôi sẽ không thể nói gì hơn là những câu có vẻ loạn trí.  Ðưa tay bưng chặt lấy miệng, tôi nhìn Ðạt đang lùi lại lấy đà, dồn hết sức mạnh vào vai, hắn lao vào cánh cửa với một sức mạnh khủng khiếp.  Tôi nghĩ những tấm gỗ cũ sẽ không thể nào chịu đựng nổi, thế nhưng khi Ðạt lùi lại, tôi thấy cánh cửa không hề suy chuyển, gỗ lim cũ bền hơn là tôi tưởng.  Ðạt lùi lại lấy đà thấy lần thứ hai, lần này tôi nhắm mắt lại không dám quan sát tiếp.  Căn phòng lúc này đã dầy đặc những khói, tôi cảm thấy khó thở và ho sặc sụa, những tiếng rắc rắc ban đầu bây giờ trở nên rồ rồ, và hơi nóng lan toả khắp phòng.  Tôi nghe một tiếng ình nữa nơi cánh cửa, rồi một tiếng nữa, một tiếng nữa… Ðạt đang điên cuồng dùng hết sức mạnh lao nhiều lần liên tiếp vào cánh cửa như một người điên.

  • Nằm xuống đất! Ðạt la lớn, khói chưa có dày đặc ở đó.

       Tôi làm theo lời hắn nói và vẫn ho sặc sụa.  Lại một tiếng rắc nữa, và tôi nghe Ðạt bật lên một tiếng nấc nghẹn ngào, đó là dấu hiệu kinh sợ nhất chứng tỏ tình trạng tuyệt vọng của chúng tôi hiện giờ.  Rồi bất thình lình tôi cảm thấy có một sự gì lạ đang xảy ra, mắt cay xè bởi khói, mới đầu tôi không nhìn thấy gì hết, nhưng tôi cảm thấy có một luồng không khí mát phà vào mặt tôi khiến tôi mở bừng mắt, và… không thể tin được, qua làn khói dầy đặc, tôi thấy cánh cửa đang mở rộng trước mặt.  Không chậm trễ một giây, tôi cố bò lết ra cửa, hướng của tự do, hướng của sự sống!  Mỗi tấc đất tôi có cảm tưởng như một cây số, hơi nóng ở sau lưng tôi như một cái hoả lò, không khí đầy những thán khí.  Tôi thấy chóng mặt và mất hết cảm giác, tôi không thể ngẩng đầu lên để nhìn xem việc gì đã xảy ra, và tôi vẫn tiếp tục lết từng tấc một bằng cách bò bằng cả hai tay và đầu gối, thúc dục bởi ý nghĩ cơ hội sống sót duy nhất là phải thoát ra khoỉ các cửa của căn nhà kho lúc này đã biến thành một biển lửa.

  • Hằng!

Tiếng ai đó gọi tên tôi, tôi vẫn tiếp tục bò, tiếng nói hồi nãy lại vang lên cấp bách:

  • Không phải lối đó, lối này, bên trái!

       Tôi không thể nhận ra hướng của tiếng gọi là hướng nào nên lại cứ cắm cổ bò tới.  Nhiều bàn tay nắm lấy cánh tay tôi và tôi cảm thấy nửa bị xốc nách, nửa bị kéo lết ra khỏi cái hoả lò đỏ rực.  Rồi trước khi tôi hiểu ra được việc gì đã xảy ra, một làn không khí mát rượi lùa vào mặt tôi.  Tôi đã thoát ra khỏi cái hoả lò khủng khiếp, và đang nằm dài trên mặt cỏ mềm, ướt mịn. Tôi sặc sụa, cố hít không khí vào phổi, cảm thấy dễ thở hơn một chút.

  • Chị có sao không, chị Hằng? Một giọng lo lắng hỏi, em cứu chị kịp lúc, chị chưa bị thiêu sống.

Không thể nói được, tôi mở lớn mắt, khuôn mặt lo âu của Dung đang cúi xuống trên tôi:

  • Chị không sao cả chứ? Nó lại hỏi tôi lần nữa, đôi mắt lạc thần vì sợ hãi.
  • Ðạt… Tôi hổn hển nói, Ðạt vẫn còn ở bên trong.
  • Tôi đây rồi. Tiếng Ðạt nói ngay bên tai tôi, hai đứa mình thoát ra kịp lúc.

Khuôn mặt Ðạt hiện ra bên cạnh Dung, và sau lưng họ là cả một bầu trời đầy lửa.

-    Sao em làm vậy Dung?   Tôi thều thào hỏi, sao em cứu chúng tôi ra  

     được?  Nếu sức Ðạt mà không phá nổi cái cửa thì em, em làm cách nào phá được?

  • Bách đưa chìa khoá cho em, anh ấy tháo từ chùm chìa khoá của mẹ. Bách bảo em, anh ấy lái xe cho mẹ xuống phố gọi Sở cứu hoả, Bách dặn em phải cứu chị.
  • Mẹ em sẽ điên lên khi bà ấy và Bách quay về.
  • Họ sẽ không bao giờ quay về nữa đâu. Dung nói, đôi mắt xa vắng mang một vẻ buồn vô hạn, giọng nó run và nhỏ hẳn lại, mẹ em chán em rồi, không ai thích cứ phải sống mãi với những đứa con bướng bỉnh.
  • Không phải vì thế mà bà ấy bỏ đi đâu. Ðạt nhẹ nhàng nói, tôi cam đoan rằng bà ấy và Bách đến gọi Sở cứu hoả thật, ở đây không có điện thoại nên bà ấy phải xuống phố, bà ấy không muốn ngôi biệt thự đắt tiền này cháy tan thành tro bụi.  Vì vậy chắc chắn bà sẽ quay lại, bà ấy sẽ không bao giở bỏ cô, tôi cam đoan thế, bà là một người yêu thương các con hơn mọi thứ trên đời.
  • Nhưng họ sẽ không quay về mà. Dung nói, em biết, bởi vì trước khi Bách đi khỏi, anh ấy hôn em và nói lời từ biệt.  Anh ấy chưa bao giờ hôn em như thế, không phải một người anh hôn em ruột, mà như một người đàn ông ôm hôn một cô bạn gái... À không, không phải nốt, cử chỉ của anh ấy khác thường lắm.
  • Bách cũng chưa hôn chị kiểu đó bao giờ. Tôi nói thầm thì, bởi vì chị chưa bao giờ là bạn gái của Bách cả.

Dung bật khóc đầu tiên, rồi tới tôi, còn Ðạt thì thở dài.

Lưu Phương Lan

xem tiếp đoạn kết

Comments  

#1 TDC - Chương 23Trần Văn Luân 2022-07-16 17:09
Cảm ơn nhà Văn Phương Lan đã cho thưởng thức một truyện quá hay và rất mong Sớm được xem đoạn kết
TVL
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC